Chương 374: Thiết Phủ Diệt Rồng
Trình Đại Lôi phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện trên mặt đã đổ đầy mồ hôi.
"Búa, búa của ta đâu!" Trình Đại Lôi rống to: "Ta đã cho ngươi mặt mũi, vậy mà người lại không biết điều, được rồi, bản đại vương sẽ làm thịt ngươi!”
Thủ hạ hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều có chung một ý nghĩ: Quái vật như vậy, cũng có thể nói là Thần vật, thật sự có thể giết sao!
Trình Đại Lôi thấy cảnh này, giơ đầu búa lên rống to: "Đại trượng phu trong thiên hạ, có cái gì phải sợ, cứ để ta…làm.”
Phá tan cánh cửa, lộ ra một khỏa đầu rắn to lớn, Trình Đại Lôi một ngựa đi đầu nghênh đón, sử dụng chiêu thức Cánh phượng bay muôn sắc tránh đi mấy đòn công kích của Cự xà, đồng thời từ trên không trung hạ lệnh cho đám người bên dưới.
"Lui, đều lùi ra ngoài cho ta! Không có bản lĩnh thì đừng có xông lên tìm đường chết!”
Lấy tốc độ của cự xà, tường nhà vững chắc đến mấy cũng đều bị sụp đổ, huống chi thân thể máu thịt của con người. Trình Đại Lôi ỷ vào thân thể linh hoạt, còn có thể cùng cự xà lượn mấy vòng, nhưng những người khác thì chỉ có chịu chết thôi.
Những người này tất cả đều là huynh đệ từ núi Thanh Ngưu, lực chiến đấu cá nhân, lẫn khả năng phối hợp cùng với sự lĩnh ngộ của chỉ huy, sớm đã đạt tới một trình độ khủng bố.
Trình Đại Lôi vừa nói, tất cả mọi người đều bắt đầu lui ra, thẳng đến khi ra tới biệt viện bên ngoài, để lại chiến trường cho Trình Đại Lôi.
"Hùng hoàng, mau đập hết vào cho ta!" Từ Thần Cơ lớn tiếng hô.
Hùng hoàng được bọc trong lá, mỗi người đều xuất hết khí lực, từ bên ngoài biệt viện ném vào sân trong. Mọi người đều biết tình huống của Trình Đại Lôi rất nguy hiểm, cho nên muốn phụ giúp một tay, Hùng hoàng trên không trung dồn dập tản ra, bên trong khói bụi đầy trời.
Thấy cảnh này, mọi người trong lòng đều thở phào.
"Ném thêm đi!" Trong nội viện truyền đến tiếng hống của Trình Đại Lôi: "Đừng có ném lên đầu ta.”
Tình huống hiện tại của Trình Đại Lôi không phải nguy hiểm, mà là tương đối nguy hiểm. Sân trước của tụ nghĩa sảnh, khắp nơi đều tràn ngập Hùng hoàng, Bạch Cự xà hiển nhiên vô cùng thống khổ, tốc độ thay đổi càng nhanh, lực công kích ngày càng mạnh... Nó bị chọc giận.
Với lượng Hùng hoàng này khẳng định sẽ gây chút rắc rối cho Bạch Cự xà , nhưng nếu nói đến làm thương tổn nó... Trình Đại Lôi cũng cảm thấy nghi ngờ.
Hắn đem tuyệt chiêu “Cánh phượng bay muôn sắc” thi triển đến cực hạn, tuyệt đối không dựng ở bất kỳ vị trí nào quá một giây, nhưng cho dù như thế, Trình Đại Lôi vẫn không có hội mở đòn công kích.
Loài mãnh thú da dày thịt béo này, một búa cũng rất khó chém chết, nhưng nếu như cho nó cơ hội công kích... Trình Đại Lôi có thể tưởng tượng ra rất nhiều cái chết của mình, nhưng không bao gồm trở thành một bộ phận trong bụng rắn.
Hắn xoay người, trèo lên một gốc dương thụ lớn trong sân, đứng dậy lần nữa, đáp thẳng lên ngọn cây, đây đã là đỉnh cao nhất của dương thụ, cách mặt đất ba mươi mét.
Trình Đại Lôi thở phào nhẹ nhõm.
"Đại đương gia, ngài không sao chứ?" Những người ngoài sân hét lên.
“Không sao, thật tuyệt.” Trình Đại Lôi vỗ bộ ngực: "Hôm nay hãy nhìn Bản Đương Gia làm sao đơn thương độc mã, thiết phủ diệt rồng."
"Đại đương gia, cẩn thận, cây, cây đổ rồi.”
Trình Đại Lôi nhìn chằm chằm vào chuyển động của Bạch Cự xà , lúc này làm sao lại không nhận ra được, Bạch Cự xà quấn lấy gốc dương thụ, kết quả nó hoàn toàn không leo lên được, nó dùng sức vặn mình, chỉ nghe tiếng lách cách của thân cây, gốc dương thụ cứ thế mà bị bẻ gãy.
Trình Đại Lôi nhảy lên nóc phòng, lại cong người, Bạch Cự xà quyết quấn lấy hắn không thả, thân rắn quét đến chỗ nào, phòng ốc chỗ đó liền đổ sập. Trình Đại Lôi cùng cự xà đuổi bắt xoay tròn trong khói bụi mịt mù.
Hắn một mực tại tìm kiếm cơ hội tiến công, búa lớn trong tay đã nóng hổi, nhưng tốc độ của Cự Xà thực sự quá nhanh, sức mạnh cũng quá mức khủng bố.
Một cái miệng đỏ tươi như máu hướng về phía Trình Đại Lôi đánh tới, mùi hôi tanh nồng bốc ra từ bên trong, đầu Trình Đại Lôi choáng váng, suýt nữa thì ngã xuống đất.
May mà bản năng sinh tồn kích thích tiềm lực của hắn, hắn sử dụng công phu khinh thân, thả người vọt lên, xuất hiện ở bên ngoài sân.
"Đại đương gia, Đại đương gia..."
Đám người vội đỡ lấy Trình Đại Lôi đang lảo đảo, Trình Đại Lôi giờ phút này toàn thân trên dưới đã ướt đẫm, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.
"Thật đáng sợ, lát nữa rồi nói tiếp.”
"Đại đương gia, ngài không phải nói, muốn đơn thương độc mã, thiết phủ diệt rồng à?" Từ Thần Cơ.
"Đừng có nói nhảm." Trình Đại Lôi khoát khoát tay: "Rút lui."
Đám người lui trở về chỗ nước cạn ban đầu, Bạch Cự xà cũng không có đuổi theo. Vốn dĩ hết thảy đều thuận lợi, nhưng lại không ngờ, trên đảo lại có một con cự xà trú ngụ bên trong.
"Chúng ta đã phí sức lực lớn như vậy, không lẽ phải bỏ hòn đảo này sao?" Từ Thần Cơ.
"Ta lúc nào nói từ bỏ nơi này." Trình Đại Lôi đầu còn chút choáng, hô hấp lấy không khí mới mẻ chung quanh: "Chỉ là ta tình cờ nghĩ ra một cách, cảm thấy không cần thiết phải liều mạng."
"Cách gì?”
"Cần một ít rượu hoặc là rất nhiều." Trình Đại Lôi nói: "Xem chỗ nào có thể lấy rượu tới?”
Tây Môn Xuân Trường cùng bạn gái bị xách ra khỏi khoang thuyền, hiện tại hai người đã bị dọa đến co quắp, dù sao rơi vào tay Ma Vương, đầu có khả năng rơi bất cứ lúc nào.
"Muốn mạng à?" Trình Đại Lôi hỏi: "Cho ta một số tin tức, gần đây nơi nào có nhiều rượu?”
"Hạo Giáp thành có gia đình làm nghề chưng cất rượu, chỉ cần các ngươi thả ta trở về, ngày mai ta khẳng định mang tới.”
"Quá phiền phức." Trình Đại Lôi nói: "Ngươi viết một phong thư, để người nhà của ngươi đưa rượu tới, có rượu thì ngươi mới sống.”
Tây Môn Xuân Trường cắn đứt ngón tay, viết một bức thư trên áo choàng, sắc mặt tái nhợt đưa cho Trình Đại Lôi: "Giao cho Mai tỷ, chỉ có nàng mới chịu cứu ta."
Phái Triệu Tử Long cùng Tần Man đi đưa tin, tối nay mọi người còn chưa thể lên đảo, chỉ có thể ở chỗ nước cạn bên ngoài hòn đảo đóng quân dã ngoại.
Ngày mai có thể thuận lợi lên đảo hay không, việc này còn phải phụ thuộc vào “tiền chuộc”. Trình Đại Lôi đi đến bên cạnh Tây Môn Xuân Trường, hỏi: "Mai tỷ kia là gì của ngươi?”
"Là vợ cả của tiểu nhân."
"Tình cảm vợ chồng thế nào?" Trình Đại Lôi nhiệt tình thăm hỏi như mấy bác gái bên đường.
Tây Môn Xuân Trường gần như sụp đổ, quan hệ của hắn ta với vợ không những không tốt, đơn giản là rất kinh khủng, xưa nay hắn trêu hoa ghẹo liễu, cũng không biết bao lâu chưa có thăm hỏi đến vợ mình. Nhưng sống chết trước mắt, chỉ có thể nghĩ đến nữ nhân kia mới có khả năng cứu mình.
"Nói như thế nào đây, ta chỉ có thể nói chúc ngươi may mắn." Trình Đại Lôi nói: "Đương nhiên, cũng chúc vận may sẽ đến với ta.”