Chương 429: Từ Bỏ Thuộc Tính Ẩ
Từ lúc tạm biệt nhau ở Trường An, Lâm Thiếu Vũ nói muốn cùng Lâm Xung rời khỏi giang hồ, chọn 1 nơi non xanh nước biếc để sống quãng đời còn lại. Trình Đại Lôi tuy khó dứt, nhưng trong dòng loạn thế của niên đại này, nếu như có thể sồng một đời an nhàn như vậy coi như cũng là chuyện tốt.
Nhưng Lâm Thiếu Vũ vẫn không chịu an nhàn, ngược lại còn tham gia Chính Nghĩa Giáo. Hiện tại Trình Đại Lôi đã không muốn quan tâm đến Chính Nghĩa Giáo, nhưng tin tức thường xuyên truyền đến, cho nên hắn vẫn biết những gì đã xảy ra gần đây.
Lý Tinh Dương Châu dẫn binh tấn công sào huyệt của Chính Nghĩa Giáo, nhân số của Chính Nghĩa Giáo tuy nhiều, nhưng chỉ là một đám người ô hợp, trong thời gian ngắn liền bị kích phá, giáo chúng chạy tán loạn.
Lâm Xung cùng Lâm Thiếu Vũ cũng là giáo đồ của Chính Nghĩa Giáo, trên đường bị quan binh truy sát, vừa lúc đụng đám người Tần Man. May mắn là Tần Man đem hắn cứu về, nhưng không may, Lâm Xung cùng Lâm Thiếu Vũ đều bị thương rất nặng.
Trình Đại Lôi thở phào, nếu như có thể trị hết thương thế trên người bọn họ, hai người nhất định cũng sẽ ở lại trại Cáp Mô, mọi người vẫn là huynh đệ một nhà, chẳng phải sung sướng sao. Bây giờ việc quan trọng nhất chính là Lâm Thiếu Vũ có thể chịu đựng được hay không thôi.
Hai người bị lột sạch quần áo, dùng khăn ẩm nhúng nước nóng lau sạch vết thương, sau đó bôi thảo dược. Lưu Bi lại kê thêm hai toa thuốc uống cho hai người, với trình độ y tế hiện tại, đây là tất cả những gì họ có thể làm được.
Trình Đại Lôi một mực canh giữ ở bên cạnh hai người, nhìn vết thương chồng chất trên thân hai người, thậm chí có một số vết thương đã bị nhiễm trùng nặng, toàn thân nóng hổi, lấy mức độ của hai người, khả năng không chịu đựng được.
Không thể như thế này... Trình Đại Lôi thầm suy nghĩ, hắn vội vàng phân phó Triệu Tử Long, Cao Phi Báo đến Hạo Giáp thành đem Tây Môn Xuân Trường tới, nếu bên trong thành còn có danh y gì thì cứ bắt tới sơn trại hết.
Chỉ dựa vào chuyện này, có lẽ không có cách nào cứu được hai người bọn họ, theo tiêu chuẩn y học của thời đại hiện tại, thương tích như hai người chỉ có thể cam chịu số phận.
Trình Đại Lôi không muốn phó thác cho trời, mà hắn có lẽ cũng không cần phó thác cho trời.
Trình Đại Lôi tự nhốt mình trong phòng, hít sâu một hơi, mở ra giao diện hệ thống.
"Hệ thống..."
"Nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời..."
"Thần hệ thống không gì là làm không được..."
"Sơn Tặc Chi Tâm..."
Thật lâu, thật lâu, trên giao diện hệ thống xuất hiện một dòng chữ.
Xin chào…
Nhìn hai chữ hiển hiện ở trước mắt, Trình Đại Lôi hồi lâu không thể bình tĩnh lại, hai chữ này giống như tận thế trong mắt hắn.
Là ai đang đáp lại mình? Thuật sĩ hệ thống, GM trò chơi, hay ... dịch vụ khách hàng?
Trình Đại Lôi hít sâu một hơi, ổn định trái tim đang đập của mình rồi nói thêm hai từ.
"Ngươi là?"
“…”
Đáp lại Trình Đại Lôi chỉ là một chuỗi im lặng tuyệt đối, đối phương không hề cho câu trả lời.
"Ta cần trợ giúp của ngươi."
“Cái gì?”
"Xin hãy để Lâm Thiếu Vũ cùng Lâm Xung khôi phục khỏe mạnh?"
“Quyền hạn không đủ, không thể hoàn thành”
Trình Đại Lôi kinh ngạc, một lần nữa đưa vào mệnh lệnh.
"Có loại thuốc nào có thể chữa khỏi cho hai người họ không?"
"Đang tìm kiếm ... Quá trình tìm kiếm đã hoàn tất và 170 loại thuốc đủ tiêu chuẩn đã được tìm thấy"
Trình Đại Lôi trầm mặc xuống.
Một lát, một hàng chữ khác hiện ra trước mắt Trình Đại Lôi.
“Muốn sao?”
Trình Đại Lôi gật gật đầu.
“Như vậy thì trao đổi đi.”
Câu nói này khiến Trình Đại Lôi cảm giác như thể mình đang giao dịch với ma quỷ, hắn nín thở, hỏi: "Trao đổi cái gì?"
“Cho thứ người muốn, lại lấy đi thứ người không muốn mất.”
"Cái gì?"
“Trao đổi không?”
Đó là một câu hỏi cứng rắn và máy móc khác, nhưng Trình Đại Lôi lờ mờ cảm thấy đằng sau đó là một sinh vật thông minh. Không đồng ý thì không được, đồng ý thì mất đi những thứ quan trọng.
“Trao đổi không?”
Những câu hỏi lặp đi lặp lại, như thể Trình Đại Lôi không trả lời, những câu hỏi sẽ không dừng lại.
"Trao đổi." Trình Đại Lôi cắn chặt răng.
Đô, thu hoạch được thuốc chữa thương huyết hồng hoàn đỉnh cấp.
Đô, mất thuộc tính ẩn: Người tốt
Trên tay Trình Đại Lôi lúc này có thêm hai viên thuốc, hắn kiểm tra thông tin của mình và phát hiện các thuộc tính ẩn đã biến mất.
Tính danh: Trình Đại Lôi (đỉnh cấp sơn tặc nổi danh tứ phương)
Tuổi tác: 20
Kỹ năng: Hùng biện, Đại Ma Vương Tam Bản Phủ, A Phi Khoái Kiếm, cánh phượng bay muôn sắc, tâm sẵn linh tê điểm cảm thông.
Thuộc tính ẩn: Không
Mất một thuộc tính ẩn có thể cứu hai người. Đáng giá không? Trình Đại Lôi cảm thấy rất đáng giá. Tương lai chưa hẳn không có cơ hội thu hoạch được thuộc tính ẩn khác, nhưng nếu Lâm Thiếu Vũ chết, mạng coi như không cứu lại được.
Trình Đại Lôi vội vàng cầm thuốc đem cho Lâm Thiếu Vũ, ngay cả khi uống thuốc do hệ thống khen thưởng, hai người cũng không lập tức khá hơn. Trình Đại Lôi một mực lo lắng thương thế của bọn họ, cho nên còn chưa chính thức nói chuyện nghiêm túc với Tô Anh.
Qua ba ngày ba đêm, hai người mới chậm rãi tỉnh lại, hô hấp ổn định, chấn thương sẽ mất một thời gian dài để lành hẳn, nhưng tính mạng của bọn họ hiển nhiên đã được cứu.
Trình Đại Lôi thở phào nhẹ nhõm, bản thân mấy ngày qua cũng rất mệt mỏi. Hắn quay về phòng và ngủ cả một ngày, sau khi tỉnh lại, thấy sắc trời đã tối.
Trong mông lung hắn cảm giác có một chiếc khăn ướt át đang chạm nhẹ trên mặt mình, Trình Đại Lôi bắt được cổ tay của đối phương, đến khi mở mắt thì liền nhìn thấy Tô Anh đang ngồi bên cạnh.
Tô Anh giật nhẹ, nhưng không động được, cô khịt mũi, nửa tức giận nửa oán hận, ánh mắt mới thoáng nhu hòa lại.
"Huynh đã tỉnh, đi xem một chút đi. Lâm Thiếu Vũ đã tỉnh rồi, vừa mới uống chút cháo loãng.”
Trình Đại Lôi cũng đang muốn đi xem tình hình của Lâm Thiếu Vũ, bởi vì hiện tại hắn chưa biết sẽ đối mặt với Tô Anh như thế nào.
Trong phòng, kê một cái giường gỗ hai bên trái phải, không khí trong phòng có chút âm u. Lâm Xung và Lâm Thiếu Vũ nhìn thấy Trình Đại Lôi đi vào, chật vật ngồi dậy, dựa vào tường.
Trình Đại Lôi thấy Tần Man cùng Từ Thần Cơ đều ở đó, nghe nói Từ Linh nhận được tin tức, cũng đang từ Lạc Ngọc Trại gấp gáp trở về.
Tuy tất cả đều là huynh đệ trong một sơn trại, nhưng lúc đầu trại Cáp Mô chỉ có năm người, quan hệ tự nhiên cũng không giống với những người khác.