Chương 428: Tô Anh Trở Về

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,483 lượt đọc

Chương 428: Tô Anh Trở Về

"Chuyện này…rốt cục ta đã làm cái gì?" Trình Đại Lôi có vẻ rất bối rối.

"Mọi người đều biết Lạc Ngọc Trại cũng là huynh đệ của trại Cáp Mô, vậy tại sao trại Cáp Mô đã đổi quần áo mới, mà Lạc Ngọc Trại của ta lại không có." Phiền Lê Hoa tức giận nói: "Trình Đại Lôi, ngươi đã nói chúng ta sẽ ăn chia rõ ràng.”

Trình Đại Lôi ngẩn người, thế mà hắn lại quên mất chuyện này. Hắn lập tức cung kính mới Phiền Lê Hoa đến phòng làm việc của mình, ách... Cũng chính là thư phòng, tránh để bị người vây xem.

Nhưng nhìn ý định của Phiền Lê Hoa, cũng không phải đơn thuần muốn đến đây đòi y phục, ánh mắt kia nhàn nhạt u oán... Trình Đại Lôi giật mình, không phải là chạy đến đây để đòi mình đi!!

Mọi người đều nói dùng kiếm chặt tình, nhưng thứ có thể chặt đứt cũng không phải là tơ tình.

Trình Đại Lôi mời Phiền Lê Hoa vào thư phòng, bầu không khí có chút không đúng, những người khác lui ra ngoài. Bên trong gian phòng cũng chỉ còn lại Trình Đại Lôi và Phiền Lê Hoa, sau đó bầu không khí càng thêm không đúng.

Trình Đại Lôi ngồi trên ghế, như ngồi trên bàn chông, nếu như hắn lỡ nói một câu không đúng, Phiền Lê Hoa nhất định sẽ chạy tới đánh mình.

Lấy tính tình của cô thì không có gì là không thể. Tất nhiên Trình Đại Lôi không sợ cô, chỉ là chuyện của nữ nhân, hắn không cách nào giải quyết thẳng thắn như chuyện cầm binh đao.

Lúc này, Ngân Mâu bưng trà tiến đến, phá tan cục diện khó xử này, mà ngay cả cô,cũng phát giác được không khí trong phòng không đúng, chỉ đứng lên một chút, sau đó lui về phía sau.

Ngay cả kiếm cũng không để lại cho Trình Đại Lôi.

Hôm nay Phiền Lê Hoa mặc một bộ áo choàng lông chồn trắng, khuôn mặt của cô ấy được bao quanh bởi lông tơ, mang theo màu trắng vì sương giá và tuyết.

"Chuyện này...Đã lâu không gặp ha." Trình Đại Lôi hít sâu một hơi, hôm nay cũng không thể nói lung tung, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Phiền Lê Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu sang một bên, trong mắt tràn đầy oán hận.

"Ha ha, ta còn đang định đi gặp cô, nhưng là bận rộn chưa tìm được thời gian, vậy mà hôm nay cô lại tới rồi.”

"Bận bịu cái gì?" Phiền Lê Hoa rốt cục mở miệng.

Trình Đại Lôi chỉ đơn giản nói với Phiền Lê Hoa về những gì hắn đã làm gần đây, tuy nhiên vẫn đem mức độ bận rộn nhân lên gấp đôi. Trình Đại Lôi phát hiện, Phiền Lê Hoa rất dễ bị lừa gạt, hắn nói một hồi, cô liền tin, oán niệm trong mắt cũng dần dần giảm xuống.

Trình Đại Lôi thở phào, hóa ra chuyện này cũng không quá khó khăn, sau đó, hắn trấn định lại, chợt nhớ tới một việc, liền gõ gõ đầu.

"Ôi trời, ta xém quên mất chuyện này, cô mau nhìn xem, ta có chuẩn bị cho cô một món quả nhỏ.”

Ánh mắt của Phiền Lê Hoa nhìn theo Trình Đại Lôi, thấy hắn lấy ra một chiếc vòng tay màu trắng ngọc từ ngăn tủ trên chiếc giường và đưa nó cho Phiền Lê Hoa.

"Cho ta?" Ánh mắt của Phiền Lê Hoa lập tức trở nên nhu hòa.

"Thế nào?" Trình Đại Lôi rất thích sưu tầm những vật nhỏ như là dao găm, vòng ngọc, khuyên tai các loại, dựa và những thứ này hắn có thể đánh giá văn hóa và thẩm mỹ của địa phương đó. Thế nhưng không nghĩ tới hôm này lại vừa vẹn cho tình huống lúng túng này.

"Nào, để ta đeo cho cô.”

Thấy Phiền Lê Hoa không phản đối, Trình Đại Lôi liền cầm cổ tay của cô, cảm giác đầu xương lạnh như băng, trong lòng không khỏi rung động.

Phiền Lê Hoa hơi cúi đầu xuống, hai má ửng đỏ, Trình Đại Lôi thở dài trong lòng, quả nhiên là một mỹ nhân có nhan sắc kinh diễm, nếu như trời đã cho mà không lấy, sợ là sẽ hao tổn tuổi thọ của bản thân mất.

Lúc này Phiền Lê Hoa khẽ ngẩng đầu, dùng ánh mắt đánh giá Trình Đại Lôi, khuôn mặt đáng ghét trước đây của Trình Đại Lôi, vậy mà hôm nay lại thấy thuận mắt hơn rất nhiều. Hai người hai mắt nhìn nhau, trong phòng dường như có hoa đào bay lơ lửng.

"Đại đương gia, Đại đương gia... Ngài xem ai trở về..."

Giọng nói của Từ Thần Cơ vang lên, một tay giữ cửa vén màn lên, đứng ở trước cửa ra vào. Nhìn thấy một màn này trong phòng, khuôn mặt già nua của ông ta chợt đờ ra.

Trình Đại Lôi lập tức buông tay Phiền Lê Hoa, Phiền Lê Hoa càng thêm xấu hổ đến không còn mặt mũi. Trình Đại Lôi cảm thấy trước mắt đã đủ xấu hổ rồi, nhưng khi nhìn đến ba người đang đứng sau lưng Từ Thần Cơ, mức độ xấu hổ lập tức thăng lên mức tối đa.

Đằng sau là ba nữ nhân, phong trần mệt mỏi, đang nhìn chằm chằm vào phòng, Tô Anh, Liễu Chỉ cùng nha hoàn Tiểu Đào.

Cũng vừa khéo, Tần Man đi đón Tô Anh, vừa đi hơn tháng, đúng hôm nay cũng đã trở về.

Tô Anh còn đang định nói lời nhớ nhung, nhưng khi nhìn thấy một màn này, biểu hiện trên mặt cũng kinh ngạc. Cô nam quả nữ, còn ở chung một phòng, trong thời đại mà ngay cả cánh tay trần cũng không được lộ ra ngoài như hiện tại, thì khó có thể tin rằng Trình Đại Lôi trong sạch.

Huống chi, Trình Đại Lôi cũng không hề trong sạch.

Trình Đại Lôi hắng giọng, bộ dáng giả ra vẻ đạo mạo, nghĩ cách che giấu những gì trước mắt. Nhưng hắn còn chưa nghĩ ra lí do thoái thác, thì Tô Anh đã mở miệng trước.

"Huynh mau ra đây, còn có người tới."

Trình Đại Lôi nhanh chân ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Tần Man cùng Quan Ngư cũng vừa vặn trở về, hơn nữa phía sau mang theo hai băng ca, mà bên trên là hai người bị thương rất nặng.

Trình Đại Lôi đến gần quan sát thì nhất thời giật mình. Hai người trên cáng đã hôn mê chính là Lâm Xung cùng Lâm Thiếu Vũ. Bọn họ tại sao lại ở chỗ này, hơn nữa tại sao lại bị trọng thương đến mức độ như vậy.

"Lưu Bi, Lưu Bi!" Trình Đại Lôi kêu to, chuyện lúng túng vừa rồi cũng không còn nhớ tới nữa.

Hai người được đưa về phòng, lập tức có người lau vết thương cho họ, Lưu Bi đích thân kiểm tra. Thảm trạng trên thân của hai người, khiến trong lòng Trình Đại Lôi cũng run sợ.

Năm người đi cùng với nhau từ khi trại Cáp Mô mới bắt đầu, cho nên Trình Đại Lôi vẫn dành nhiều tình cảm sâu sắc cho bọn họ. Hiện tại Lâm Thiếu Vũ cùng Lâm Xung đang hấp hối, Trình Đại Lôi sợ hai người bọn họ không chịu được cửa này.

Trình Đại Lôi gọi Tần Man ra ngoài, hỏi thăm tình huống của hai người bọn họ.

Sắc mặt của Tần Man cũng rất khó nhìn, hạ thấp giọng nói với Trình Đại Lôi: "Thiếu Vũ...hình như gia nhập vào Chính Nghĩa Giáo."

Trình Đại Lôi nghe xong, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, trong miệng mắng to: "Đúng là hồ đồ!”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right