Chương 437: Mười Lần Thủ Thành

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,601 lượt đọc

Chương 437: Mười Lần Thủ Thành

Ba người thở dài thở ngắn, nhất thời cũng không biết nên lựa chọn như thế nào. Sau cùng ánh mắt của Kiều Hạc cùng Du Cửu Lâu đều nhìn về phía Vân Trung Long.

"Long lão đại, ngươi có chú ỷ gì không, lần này chúng ta tất cả đều sẽ nghe theo ngươi."

Vân Trung Long suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ bàn: "Đi thì đi, chúng ta bỏ công nhưng không bỏ lực, trước mắt cứ thử thăm dò rồi tính tiếp.”

Kiều Hạc cùng Du Cửu Lâu thở dài, Vân Trung Long suy nghĩ, đó tự nhiên không phải là cách tốt nhất, nhưng đó là cách duy nhất hiện tại.

Mười tám thủ lĩnh đã được tập hợp trong vòng ba ngày, thế lực lớn nhỏ hạ trại ở hai bên sông. Trình Đại Lôi trơ mắt nhìn một màn này xảy ra, vô cùng bất lực.

Với binh lực ban đầu của Mạc Minh Mễ cộng thêm binh lực của mười tám nhà thủ lĩnh, tổng binh lực đã vượt qua hai vạn.

Sau ba ngày, Mạc Minh Mễ tiếp tục phát động một đợt công thành khác. Giờ phút này trong mắt hắn, Trình Đại Lôi đã là vật nắm trong tay, lúc nào cũng có thể bị công phá, tuy nhiên, trước mắt hắn ta vẫn chưa xuống tay dứt khoát, bởi vì hắn không muốn trả giá quá cao.

Trại Cáp Mô có thể phá, nhưng tuyệt đối là một khối xương khó gặm, muốn triệt để công hãm kẻ địch thì nhất định phải tổn thất rất nhiều sức người. Mạc Minh Mễ không nỡ hi sinh binh lính tinh nhuệ của mình, cho nên mới để mười tám nhà thủ lĩnh đi tìm đường chết.

Cũng thừa cơ hội này, làm suy yếu sức mạnh của kẻ địch, miễn cho thủ hạ có người tiến công an toàn.

Mà mười tám nhà thủ lĩnh càng không nỡ để người của mình phải chịu chết, vì vậy đánh cứ đánh, đánh không được thì lui, dưới tình huống như thế, trận chiến này có thể kéo dài đến nửa tháng.

Trình Đại Lôi dựa vào trọng nỗ, cũng không hề gia tăng binh lực, nhưng đến cuối cũng vẫn có thể chống đỡ được.

Hoàng hôn hôm đó, sau một trận chiến khác, dòng sông đầy xác chết, máu đỏ đóng lại trên mặt băng trong như pha lê.

Đô, chúc mừng hoàn thành mười lần phòng thủ sơn trại...

Đô, khen thưởng năm lá cờ chiến

Đô, khen thưởng bản vẽ xây dựng sơn trại cấp bốn

...

Sau nhiều ngày như vậy, Trình Đại Lôi không nhớ đã chặn được bao nhiêu đợt tấn công, nhưng hiển nhiên là hệ thống đã giúp hắn nhớ lại. Trình Đại Lôi trở lại thư phòng của mình, đóng cửa và đếm phần thưởng của hệ thống lần này.

Bỏ qua bản vẽ xây dựng sơn trại cấp 4. Hiện tại không có điều kiện mở phó bản cấp 4. Thứ quan trọng nhất chính là năm cờ chiến do hệ thống ban thưởng.

Trình Đại Lôi nháy mắt mấy cái, liền thấy năm lá cờ chiến được bày ở trên thư án của mình. Hắn khoanh tay mở ra một bộ, quả nhiên không ngoài ý muốn, bên trên vẫn là họa tiết con cóc.

Trình Đại Lôi hơi bất mãn bĩu môi, đương nhiên việc này đã nằm trong dự tính của hắn, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng thứ khiến cho hai mắt Trình Đại Lôi tỏa sáng lại chính là, năm lá cờ chiến này đều được trang bị kỹ năng đặc biệt.

Phá Quân: Đề bạt tốc độ tấn công phe mình

Ủng hộ: Đề bạt sĩ khí phe mình

Chiến Thần: Nâng cao tinh thần chiến đấu của phe mình, làm suy yếu tinh thần của kẻ thù theo cùng một tỷ lệ

Thiết Huyết (hai lá): Đề bạt thể lực phe mình

Điều này tương tự như BUFF nhóm trong trò chơi, với BUFF tăng thêm và BUFF tiêu cực làm suy yếu lực lượng địa phương. Trước mặt hắn có đúng năm khuôn mẫu, vừa vẹn giao cho năm thủ lĩnh.

Trình Đại Lôi gọi Ngân Mâu tới, để cô mài mực, sau đó viết tên của năm người lên lá cờ. Ngân Mâu không biết mài mực, được rồi, Trình Đại Lôi lại gọi Liễu Chỉ gọi, chuẩn bị bút mực và giấy nghiên.

Đem Phá Quân cờ giao cho Triệu Tử Long, bên trên viết một chữ Long; đem cờ Ủng Hộ giao cho Tần Man, bên trên viết một chữ Man; đem Chiến Thần cờ giao cho Quan Ngư, bên trên viết một chữ Ngư; đem hai Thiết Huyết cờ phân biệt giao cho Trương Phì cùng Cao Phi Báo.

Tại hội nghị buổi tối, Trình Đại Lôi trao cờ quyết chiến cho năm người trong khi tiếp tục thảo luận về trận chiến ngày mai. Mấy ngày liên tiếp thủ thành, vô cùng gian nan, đồng thời mọi người cũng đã hiểu rõ sức chiến đầu của đối phương. Với 5 lá cờ để hỗ trợ, chiến lược của trại Cáp Mô nên được thay đổi từ phòng thủ sang tấn công.

...

Cuộc giao tranh kéo dài hơn nửa tháng, sự cứng cỏi của trại Cáp Mô nằm ngoài dự đoán của Mạc Minh Mễ, cho đến hôm nay, vẫn chưa có một người nào đặt chân lên đảo mà còn sống. Nhưng Mạc Minh Mễ có bực bội vì điều này không?

Dĩ nhiên là không.

Các trận chiến liên tục gây ra thương vong lớn, nhưng chúng không làm tổn hại đến căn cơ của Mạc Minh Mễ. Bởi vì người tấn công trại Cáp Mô mỗi ngày, đều là mười tám nhà thủ lĩnh dưới tay mình.

Những người này quân lương tự chuẩn bị, vũ khí tự mang, không tốn một phân một hào của Mạc Minh Mễ.

Mạc Minh Mễ không có tổn thất, lại không ngừng làm bên Trình Đại Lôi tiêu hao sức lực. Lâu thủ tất mất, cho nên chuyện công phá trại Cáp Mô đối với Mạc Minh Mễ mà nói, đã không còn là vấn đề quá lớn.

Đêm nay, bên trong đại trướng.

Mạc Minh Mễ ngồi sau soái án, hai tay trái phải là mười tám nhà thủ lĩnh.

Người người biểu lộ nghiêm túc, cho dù nội tâm vui vẻ như Mạc Minh Mễ cũng giống y vậy.

"Nửa tháng vẫn không thể phá được trại Cáp Mô, các vị quả nhiên có bản lĩnh lớn." Mạc Minh Mễ nói một cách hờ hững.

Bầu không khí trở nên nghiêm túc, tất cả mọi người cúi đầu không nói nên lời, trong lều lớn cũng không có một tiếng động.

"Vân Trung Long, Kiều Hạc, Du Cửu Lâu."

Mạc Minh Mễ điểm tên ba người, ba người Vân Trung Long lập tức đứng lên.

"Ba người các ngươi có lời gì muốn nói?"

Ba người liếc mắt nhìn nhau, Vân Trung Long mở miệng đáp: "Tướng quân, không phải các huynh đệ vô năng, thật sự là Trình Đại Lôi quá giảo hoạt."

"Ha." Mạc Minh Mễ cười ha hả: "Quá giảo hoạt, sợ là trong lòng các ngươi rất bội phục tên họ Trình kia, nghe nói, những ngày qua, các ngươi đi theo Trình Đại Lôi không hề tệ."

Ba người bên Vân Trung Long lảo đảo quỳ xuống, gần như đồng thời nói: "Chúng ta sống chết đều trung thành với tướng quân, mà cùng Trình Đại Lôi thề không đội trời chung."

"Được rồi, được rồi." Mạc Minh Mễ khoát khoát tay: "Đứng lên mà nói, ta cũng chỉ thuận miệng nói một chút, các ngươi cần gì như thế. Ta cũng biết, các ngươi theo Trình Đại Lôi, chẳng qua là tình thế bức bách. Bây giờ có thể phân rõ tình thế thì tốt. Đã như vậy, ngày mai chiến đấu, sẽ giao toàn lực cho ba nhà các ngươi.”

"Cái này..."

Ba người ngẩn người, sau đó trăm miệng một lời: "Thề sống chết cũng với trại Cáp Mô."

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right