Chương 438: Vui Vẻ Đầu Hàng
Người trong đại trướng đã giải tán mà tâm tình của Mạc Minh Mễ lại rất vui vẻ khi nghĩ đến chuyện có thể công phá trại Cáp Mô trong nay mai. Nhưng có chuyện hắn không hiểu, thế gian vui buồn là tương đối, có người hạnh phúc, tất nhiên cũng có người không vui.
Không vui không phải là Trình Đại Lôi, mà là mười tám nhà thủ lĩnh.
Chính mình đến thay Mạc Minh Mễ chiếu đấu, không lo ăn không quản mặc, bọn thủ hạ ngày nào cũng có người chết, thế gian làm gì có chuyện như vậy.
Trong lòng của mọi người đều tích lũy oán hận, mặt ngoài biểu hiện lấy lòng với Mạc Minh Mễ, nhưng nội tâm lại oán khí chồng chất.
Mà trong tất cả mọi người, thì ba nhà bên Vân Trung Long mới là người có nhiều oán hận nhất.
Hôm nay, ba người tụ cùng một chỗ, người người mặt trầm như nước.
"Họ Mạc quả nhiên giảo hoạt, ai mà không biết trại Cáp Mô khó đánh, vậy mà hắn để cho chúng ta đi chịu chết!" Kiều Hạc tức hổn hển.
"Xuỵt, im lặng." Vân Trung Long nói: "Đây là địa bàn của người khác, cẩn thận bị người ta nghe thấy."
"Vân lão đại, ngươi nói một câu đi, ngày mai chúng ta làm sao bây giờ?" Du Cửu Lâu.
Vân Trung Long lại cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nửa tháng này ba người xuất công nhưng không xuất lực, miệng thì gào to lớn nhất, nhưng tuyệt đối không lao ra tìm chết. Sở dĩ như vậy là vì hiểu được sức mạnh của trại Cáp Mô.
Mấy người Tần Man, Triệu Tử Long cũng không phải họ chưa từng tiếp xúc qua, tất cả đều là hạng người lấy một địch trăm, bởi vậy lấy cái gì để đánh nhau với người ta, chẳng lẽ lại đem đầu ra đánh.
"Thực sự không được, chúng ta lui đi." Kiều Hạc: "Ta cũng không muốn chịu chết thay cho tên họ Mạc kia.”
"Rút lui? rút lui chỗ nào, Cầm Xuyên có nơi nào không phải là đại bàn của Mạc lão đại." Du Cửu Lâu.
"Nhưng chúng ta cũng không từ bỏ gia nghiệp ở đây rồi bỏ chạy như chó nhà có tang." Kiều Hạc nói: "Lấy bản tính của Mạc lão đại, nếu bắt được chúng ta, khẳng định đến xương vụn cũng không chừa lại.”
"Còn nếu, Trình đương gia có thể làm chủ nhân của khu vực này, cuộc sống của chúng ta mới có thể tốt hơn một chút." Vân Trung Long phát ra một tiếng cảm khái.
Kiều Hạc cùng Du Cửu Lâu gật gật đầu, những ngày theo Trình Đại Lôi lăn lộn, họ đều biết Trình Đại Lôi làm người rất trượng nghĩa, chỉ cần ngươi thay hắn xuất lực, hắn nhất định không để người làm không công. So sánh ra, Mạc Minh Mễ quả thực không cùng đẳng cấp.
"Nhưng Trình đương gia lần này có thể thắng à?" Du Cửu Lâu hỏi.
Vân Trung Long lặng lẽ thật lâu, sau cùng chỉ có thể bất đắc dĩ phun ra một câu.
"Khó mà nói."
Rạng sáng ngày hôm sau, trời vừa hừng sáng, sương sớm chưa tan, tiếng trống xung trận vang lên, Mạc Minh Mễ lại phát động một cuộc tấn công.
Ba nhà Vân Trung Long, Kiều Hạc, Du Cửu Lâu mang nhân mã xuất trận, đi ở phía trước đội ngũ.
Phía sau là đại quân của Mạc Minh Mễ, trước mặt là Trình Đại Lôi, dĩ nhiên hắn không dễ chọc, nhưng nếu trở về, đao của Mạc Minh Mễ cũng không phải ăn chay.
Ba người cùng thủ hạ đi trên mặt băng, người người run rẩy, rất nhanh đã đi vào tầm bắn của trại Cáp Mô, ba người không hẹn mà cùng dừng bước.
Trình Đại Lôi ở trên đài quan sát nhìn thấy cảnh này, liền bĩu môi, sau đó hạ lệnh cho người khác hô xuống bên dưới.
"Này, Cáp Mô Đại Vương ở đây, các ngươi mau bỏ vũ khí xuống, Cáp Mô Đại Vương đại nhân đại lượng, sẽ tha mạng cho các ngươi.”
Keng!
Tất cả binh giáo của mọi người đều đồng thời rơi xuống mặt băng, Vân Trung Long giơ hai tay chạy về phía trại Cáp Mô.
"Đầu hàng, chúng ta vui vẻ đầu hàng á."
A...
Trên đài quan sát, Trình Đại Lôi nhìn thấy cảnh này, thì nhịn không được thở nhẹ. Hắn vừa rồi cũng chỉ là tùy tiện nói một chút, hai quân giao chiến trước đó, chuyện đe dọa lẫn nhau cũng là thường tình, người nào cũng sẽ không coi là thật.
Thế nhưng đối với loại cỏ đầu tường như Vân Trung Long, cũng sẽ không khiến Trình Đại Lôi có cảm giác bị phản bội, đơn giản là hắn chỉ muốn sống.
Đương nhiên, Trình Đại Lôi sẽ không thương xót.
Mọi người đều muốn sống.
Giờ phút này, chứng kiến ba nhóm nhân mã vứt bỏ binh giáo, cuồn cuộn chạy tới, dẫn đầu là Vân Trung Long, Kiều Hạc cùng Du Cửu Lâu.
"Đầu hàng, chúng ta vui vẻ đầu hàng!"
Trình Đại Lôi sững sờ một hồi thật lâu, Từ Thần Cơ ở một bên nói: "Đại đương gia, cẩn thận có trò gian lận!”
"Nhìn qua cũng không giống đang giở trò.”
Mạc Minh Mễ thấy một màn này, nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình. Trong lòng của hắn hiểu rõ, bọn người Vân Trung Long không phải giở trò, mà là thật sự phản bội hắn.
Vốn dĩ chuyện của ba nhà này đều khiến Mạc Minh Mễ canh cánh trong lòng, cho nên hôm nay hắn mới cố ý để bọn họ đi làm khiêng thuẫn, nhìn bọn hắn chó cắn chó, thử xem Vân Trung Long sẽ giải quyết như thế nào.
Kết quả không nghĩ tới, hành động của bọn người Vân Trung Long rất gọn gàng và linh hoạt, trực tiếp bỏ vũ khí xuống, giơ cao hai tay đầu hàng Trình Đại Lôi.
Mạc Minh Mễ vỗ bàn đứng dậy, vung tay lên, hạ lệnh xuống.
"Giết cho ta, giết, giết!"
Khi đại quân của Mạc Minh Mễ bắt đầu rục rịch, Trình Đại Lôi liền biết rõ Vân Trung Long phản bội là thật không phải giả, tay của hắn cũng lập tức vung xuống.
"Mở cửa, để bọn họ tiến vào!"
Vân Trung Long giờ phút này đang kêu cha gọi mẹ vỗ cổng trước trại Cáp Mô, quay đầu nhìn lại đã thấy đại quân tiến đến rất gần, nếu như Trình Đại Lôi còn không mở cửa, bọn họ cũng chỉ còn một con đường chết.
Lúc này cánh cửa mở ra, bọn người Vân Trung Long nối đuôi nhau mà vào, nghênh đón bọn họ cũng không phải là Trình Đại Lôi, mà là Từ Thần Cơ.
"Từ quân sư!"
Vân Trung Long có thể nói cúi đầu liền bái, cả người khóc ròng ròng.
"Họ Mạc kia vô cùng ác độc, để cho chúng ta thủ túc tương tàn, ta cùng họ Mạc không đội trời chung, thề sống chết trung thành với Trình đương gia."
Truy binh đuổi đến, đại môn của trại Cáp Mô đang mở rộng, nếu như giờ phút này đại binh tấn công tới, thì đối với bọn hắn mà nói, việc công phá trại Cáp Mô không hề vướng phải chướng ngại nào.
Trên đài quan sát, Trình Đại Lôi vung cờ lệnh trong tay.
"Phóng!"
Lại là từng trận mưa tên, một khi bị mũi tên đánh trúng, thì chính là bụng nát, ruột văng, người ngã ngựa đổ.
Mạc Minh Mễ tự mình ở phía sau giám sát đội quân, trong tay quơ bội kiếm, miệng không ngừng hô:
"Giết, giết, ai dám lui liền chém chết!