Chương 440: Trọng Giáp Binh
Mạc Minh Mễ chuẩn bị đánh giá lại sức mạnh của trại Cáp Mô, sau đó bắt đầu rút lui.
Chớ nhìn Trương Phì cùng Cao Phi Báo kêu vang nhất, nhưng người đầu tiên xông lên phía trước lại không phải bọn họ, mà là Quan Ngư.
Màu đen của cờ Chiến Thần bay phất phới, Quan Ngư ngồi trên lưng ngựa, rất giống như một chiến thần. Trên chiến trường, mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc, phi ngựa lao tới, kiếm khí vung xuống, đầu lăn xuống dưới.
Trình Đại Lôi ngồi trên lưng ngựa, đã có thể nhìn thấy vị trí của Mạc Minh Mễ, khoảng cách giữa hai người chừng năm trăm bước, Mạc Minh Mễ tuy có trọng binh bảo hộ, nhưng khoảng cách như vậy, lại lấy bản lĩnh của Trình Đại Lôi cũng không phải là làm không được.
Chỉ cần giết chết Mạc Minh Mễ, quân trận của đối phương không phá cũng vỡ, mà trại Cáp Mô cũng có thể giành được thắng lợi.
Trình Đại Lôi giục ngựa đi về phía trước, bọn người Quan Ngư theo sát phía sau, Trình Đại Lôi quơ búa, khoảng cách càng ngày càng đến gần Mạc Minh Mễ,
Mạc Minh Mễ ở trung tâm trận chiến, một mực lui lại, cờ lệnh trong tay vung vẩy.
Đại quân của đối phương như thủy triều thối lui, ngay lập tức lộ ra "bãi đá ngầm" ẩn mình bên dưới.
Trình Đại Lôi quan sát cẩn thận vì hắn là người gần nhất, hắn bắt đầu thấy từ đội quân của đối thủ, từng lớp binh lính tinh nhuệ mặc áo giáp đen hiện ra.
Trong tay nắm lấy trường mâu, chỉnh tề xếp thành phương trận và mỗi ngọn giáo đều giống như một cây sậy giữa bầu trời.
Keng!
Trình Đại Lôi dùng búa đập vào trước ngực của một người, tia lửa va chạm bắn ra, bởi vì sức mạnh của Trình Đại Lôi cho nên đối phương vẫn bị hạ gục, thế nhưng, Trình Đại Lôi phát hiện, hắn không thể xuyên thủng áo giáp của đám lính này.
Trọng giáp binh.
Trình Đại Lôi giật mình, lập tức mồ hôi lạnh thấm ướt phía sau lưng, mọi chuyện hôm nay giống như một âm mưu đã được hoạch định từ lâu.
Chỉ ra quân yếu thế, dụ địch tiến sâu, rồi dàn trọng binh, muốn đem chính mình một mẻ hốt gọn.
"Lui!"
Trình Đại Lôi phản ứng không hề chậm, hắn kêu lên một tiếng, lập tức hạ lệnh. Đội ngũ phía sau nhanh chóng rút lui, Trình Đại Lôi cùng với mấy người Quan Ngư hộ tống đội trở về sơn trại.
Sát ý nở rộ trong mắt Mạc Minh Mễ, đã đi ra, tại sao còn muốn quay lại, ta dụ các ngươi ra cũng rất khó khăn. Thật sự, hắn không nghĩ tới, Trình Đại Lôi lại có thể phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa trọng giáp binh dưới tay mình, bởi vì trên người khoác thiết giáp, cho nên tốc độ tự nhiên không nhanh.
Mà mặc dù tốc độ truy đuổi của kỵ binh có thể đuổi kịp đối thủ, nhưng bọn họ lại không phải đối thủ của Quan Ngư và những người khác.
"Cẩu tặc, mau quay lại cho ta!”
Một nhóm người đột nhiên lao ra khỏi đội hình của kẻ địch, tên cầm đầu cũng chính là người mà Trình Đại Lôi quen biết, hoặc là nói Từ Thần Cơ mới là người quen thuộc Mục Trường Canh hơn.
Mục Trường Canh cầm trong tay 1 thanh trường thương, lao thẳng tới Trình Đại Lôi, Mục Trường Canh trước đó ở trại Cáp Mô đã chịu rất nhiều ủy khuất, giờ phút này khi nhớ tới. Tam Thi Thần bạo phát, thề phải giết được Trình Đại Lôi để rửa sạch sĩ nhục.
"Quan Ngư, mang mọi người đi trước."
Trình Đại Lôi không lùi mà tiến tới, dùng cây búa lớn trong tay nghênh tiếp Mục Trường Canh.
"Trương Mãnh!" Trình Đại Lôi làm ra vẻ giật mình: "Tại sao là ngươi?"
Mục Trường Canh khặc khặc cười lạnh: "Không nghĩ tới đi, cẩu tặc, hiện tại đi chết đi."
"Trương Mãnh, sao ngươi có thể, thế nào lại là ngươi!" Trình Đại Lôi chật vật tránh né.
Thương trong tay của Mục Trường Canh xoay vòng một cái, đột nhiên đâm nghiêng về phía trước, hướng đến xương sườn của Trình Đại Lôi. Lấy khí lực của Mục Trường Canh, một thương này nếu như đâm trúng, thì có thể trực tiếp đem ngũ tạng lục phủ của Trình Đại Lôi đâm đến nhão nhoẹt.
"Ta bổ đầu!"
Vốn dĩ động tác đang chậm rãi của Trình Đại Lôi, đột ngột biến nhanh, chỉ với một chiêu, liền chém đứt đầu của Mục Trường Canh.
Lập tức Mục Trường Canh biến thành thi thể không đầu, ngựa chạy một đoạn, thi thể của hắn mới bịch một tiếng ngã xuống đất.
Chậc chậc...
Trình Đại Lôi nhìn lấy thi thể trên đất, bĩu môi.
"Uổng cho ngươi là võ tướng đỉnh cấp, ta mới dùng một chiêu ngươi đã ngã xuống."
"Cẩu tặc, đi chết đi."
Trình Đại Lôi quay đầu lại, liền nhìn thấy hai ngàn người đang vọt tới phía mình.
"Đại đương gia, không xong chạy mau!" Quan Ngư quay đầu kêu to.
"Nhanh…”
Trình Đại Lôi quay đầu ngựa lại, vỗ mông ngựa, một người một ngựa chạy về phía trại Cáp Mô.
Cuối cùng, hắn đã trốn thoát trở lại trại Cáp Mô trước khi bị quân lính truy đuổi. Cửa đóng chặt, huynh đệ chạy trốn về sơn trại, ai vào chỗ nấy, tất cả đều lùi về vị trí phòng thủ.
Sau một loạt mưa tên dồn dập chống lại sự tấn công của đối thủ, trận chiến ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.
"Đại đương gia, bọn họ lui binh." Từ Thần Cơ nói.
"Vậy à, lui binh." Trình Đại Lôi không vui lắm, trong lòng hắn biết rõ, ngày mai có lẽ chính là thời gian Mạc Minh Mễ tổng tiến công.
Trình Đại Lôi không dám nhàn rỗi, trước tiên đi gặp đám người Vân Trung Long.
"Trình đương gia, ngài không sao là may lắm rồi, ba người chúng ta đều không ngừng cầu nguyện cho Trình đương gia." Vân Trung Long.
"Được rồi, được rồi, chớ nói nhảm." Trình Đại Lôi hỏi: "Ba người các ngươi mang đến bao nhiêu người?"
Ba người liếc nhìn nhau, báo ra một con số.
"Bảy trăm."
Trình Đại Lôi tính toán trong đầu, có bảy trăm người, nâng tổng số của binh lính trại Cáp Mô lên hai ngàn. Chỉ bất quá những người này, đương nhiên không thể cùng so sánh với huynh đệ của trại, mà hiện tại cũng không thể dùng làm lực lượng chiến đấu.
Điều mà hôm nay Trình Đại Lôi không thể nghĩ đến là Mạc Minh Mễ vậy mà che giấu một đội trọng giáp binh. Loại giáp nặng này chỉ có ở phía Tây, nhưng tại sao Mạc Minh Mễ lại có thể lấy được?
Tuy trọng giáp binh có số lượng không nhiều, đại khái chỉ khoảng hai ngàn người, nhưng họ là lực lượng tinh nhuệ nhất dưới trướng của Mạc Minh Mễ.
Trình Đại Lôi nghĩ đến điểm liền hơi hơi nhếch miệng, làm sao để đối phó với một đội trọng giáp binh có hai ngàn người, đây chính là vấn đề mà Trình Đại Lôi muốn cân nhắc, đồng thời cũng là nội dung quan trọng nhất của hội nghị tối nay.
Trên người của trọng giáp binh mang thiết giáp, cung tiễn khó có thể gây sát thương, binh giáo chặt lên cũng chỉ để lại một vệt trắng. Đương nhiên, bọn họ cũng có nhược điểm, tỉ như hành động chậm chạp, thể lực tiêu hao lớn...