Chương 479: Đời Này Không Gả

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,489 lượt đọc

Chương 479: Đời Này Không Gả

Rạng sáng ngày hôm sau, khi gặp lại Phiền Lê Hoa, Trình Đại Lôi dù sao cũng có chút xấu hổ. Nhưng Phiền Lê Hoa lại giống như không có việc gì, tựa hồ hôm qua Từ Linh không hề nói gì với cô.

Hôm nay, những người từ Cầm Xuyên quan cũng đã đến, Trình Đại Lôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt điều khó chịu này vào đầu và bắt đầu tập trung nâng cấp Lạc Ngọc trại lên cấp ba.

Đã có vài lần kinh nghiệm, cho nên chuyện này đối với Trình Đại Lôi giống như đường quen xe nhẹ, mà nhân công lúc bấy giờ cũng không phải là đám hát rong ngày đó, tất cả đều là thợ xây, thợ mộc, thợ đá đang chờ được huấn luyện nghề nghiệp sinh hoạt. Mà lần này Trình Đại Lôi tự mình giám sát, cũng xem như chính thức huấn luyện bọn họ.

Vốn dĩ Trình Đại Lôi coi trọng nghề chiến đấu và coi thường nghề sinh hoạt, nhưng đến giờ hắn mới phát hiện ra rằng, những người có thể chiến đấu lại rất dễ kiếm, nhưng nghề nghiệp sinh hoạt cấp cao thì cực kỳ hiếm. Đây là một loại công việc thuộc về kỹ thuật ngành nghề, nếu nó thực sự phát huy hết vai trò của mình, thì bọn họ hoàn toàn có thể lọt top 10 chiến binh xuất sắc nhất.

Thật ra Trình Đại Lôi cũng không cần bận rộn, chỉ cần đi lại động viên mọi người, thì tự nhiên cũng có quản đốc đặc biệt dẫn mọi người giám sát công việc.

Với tiến độ xây dựng như hiện nay, khoảng mười ngày nữa là có thể hoàn thành, nhanh hơn bất kỳ thời điểm nào trước đây.

Mối quan tâm chính của Trình Đại Lôi là việc vẫn còn với Phiền Lê Hoa, chuyện này cũng không thể treo mãi như vậy. Lần này tới Lạc Ngọc Trại, hắn có ý định sẽ giải quyết cho xong chuyện này.

Đêm đó, hắn lại đi nhờ vả Từ Linh, tiếp tục thăm dò tâm tư của Phiền Lê Hoa, nhìn xem rốt cục Phiền Lê Hoa muốn nghĩ như thê nào.

Sau khi Từ Linh đi, Trình Đại Lôi lại tiếp tục đi qua đi lại trong phòng ngủ, đồng thời có mấy phần lo được lo mất. Bỗng nhiên trong lòng hắn hơi giật mình, nữ nhi nói chuyện, khẳng định có rất nhiều chuyện không nói được với mình. Mà bản thân hắn ở đây chỉ có thể nghe lời thuật lại của Từ Linh, nếu như vậy thì làm sao có thể bằng tự mình nghe lấy.

Với năng lực hiện tại của bản thân, muốn nghe lén hai người nói chuyện, đương nhiên cũng không tính là việc gì khó.

Nghĩ đến đây là hắn lập tức hành động, Trình Đại Lôi trực tiếp nhảy cửa sổ bên ngoài, trên đường đi cũng không dám kinh động Ngân Mâu. Sau đó hắn nhảy lên nóc nhà, nhảy vọt mấy cái liền đứng trên nóc nhà Phiền Lê Hoa, chân đạp mái ngói, nhẹ nhàng không hề tạo ra bất kỳ âm thanh nào.

Hắn đem thân thể treo ngược trên mái hiên, ngăn cách một luồng sáng yếu ớt chiếu qua lớp giấy cửa sổ.

Trình Đại Lôi nhổ một sợi tóc, xoắn lại rồi xuyên nhẹ qua lớp giấy cửa sổ, để lộ ra một lỗ nhỏ to bằng lỗ kim, sau đó đưa mắt vào bên trong để quan sát động tĩnh trong phòng.

Loại thói quen là do Phi Thiên Cáp Mô, Bạch Nguyên Phi ở thành Trường An nói cho Trình Đại Lôi nghe, khả năng này rơi vào tay Trình Đại Lôi, tự nhiên sẽ mạnh hơn Bạch Nguyên Phi mấy lần, cả quá trình không hề phát ra một chút xíu âm thanh nào.

Nguyên nhân là vì Trình Đại Lôi đã đạt đến đẳng cấp tuyệt thế, nếu như là hắn của trước kia, có lẽ không làm được đến trình độ này.

Trong phòng Từ Linh cùng Phiền Lê Hoa đang tán gẫu, nhìn cũng biết, hai người trò chuyện cũng không tính là dễ chịu.

Từ Linh thừa hưởng tài ăn trộm gà của cha mình một cách hoàn hảo, có chút gian mãnh và thông minh. Nhưng tính cách Phiền Lê Hoa lại rất thoải mái, hồn nhiên ngây thơ, hai người ở chung lâu như vậy, quan hệ cũng chưa nói là hòa hợp.

Trình Đại Lôi âm thầm nghĩ, có phải mình đã nhờ vả sai người hay không.

"Tỷ tỷ tốt, thật ra ta cũng không muốn đến phiền cô, nhưng hắn lại nhiều lần đến nhờ ta, ta cũng phiền muốn chết.”

Từ Linh lại khoe khoang sự thông minh của mình, nhưng cô ấy không quá khéo léo nên tự nhiên sẽ bị Phiền Lê Hoa nhìn thấu. Phiền Lê Hoa đối với loại ranh mãnh này đều là khịt mũi coi thường, ngược lại Phiền Lê Hoa trong mắt của Từ Linh chính là loại người không có não, song phương ai cũng chướng mắt nhau, cho nên cũng không trách quan hệ không thân.

"Theo ta thấy, hắn đối với cô cũng không phải là không có tâm. Nếu như vô tâm, thì cần gì phải nhờ ta đến phiền cô. Hiện tại cũng không tệ, hắn đã trở thành người đứng đầu ở Cầm Xuyên, tuy vóc dáng không quá đẹp…”

Trình Đại Lôi trong lòng âm thầm thở dài, Từ Linh đúng là không biết nói chuyện, thẩm mỹ quan cũng có vấn đề, mình rõ ràng là ngọc thụ lâm phong, nhân tài đứng nhất... Trách không được chuyện này cứ kéo dài mãi mà không làm xong.

"Không thành thì không thành, nhiều lời như vậy làm gì, ta đã hạ quyết tâm, cả đời không gả, nói lại với hắn, đừng có đến phiến ta.”

Ánh mắt của Từ Linh có chút ảm đạm, sau đó nói: "Đúng là không dễ làm bà mối cho các ngươi, tỷ tỷ tốt, rốt cục tại sao lại không muốn, cô nói rõ cho ta một câu, để khi trở về nói lại với hắn, khiến cho hắn hoàn toàn chết tâm.”

"Cô về nói với hắn…”

Trình Đại Lôi hô hấp nặng nề, rốt cục Phiền Lê Hoa nghĩ như thế nào, Trình Đại Lôi một chút cũng không nghĩ ra, hệ thống lại không cho mình mở ra phương diện thiên phú này.

Phiền Lê Hoa như có điều suy nghĩ, trong ánh mắt toát ra mấy phần u oán, đột nhiên đôi mi thanh tú dựng thẳng, lạnh giọng quát hỏi.

"Người nào!”

Nương theo thanh âm, chén trà trong tay đột nhiên phóng ra, ném ra ngoài cửa sổ, đập vào giấy cửa sổ tạo thành một cái lỗ lớn.

Từ Linh cũng cả kinh, vuốt rút đoản đao bên hông, lông màu nhíu lại, cùng Phiền Lê Hoa lao ra cửa phòng.

Ngoài phòng trống rỗng, một bóng người cũng không thấy, chỉ có một chiếc tách trà bằng sứ trắng còn nguyên vẹn, kê trên bậu cửa sổ.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right