Chương 484: Chó Cắn Chó
Nghĩ đến liền biến thành hành động, nhưng Trình Đại Lôi vừa mở ra hệ thống, liền lựa chọn rời khỏi.
Bởi vì, hiện tại điểm hoảng sợ của hắn không còn bao nhiêu, đại khái chỉ có thể triệu hoán một nhân vật đỉnh cấp. Có thể nghề nghiệp chiến đấu cũng có rất nhiều loại, làm sao có thể bảo chứng cho việc mình nhất định sẽ thành công triệu hoán được một bộ khoái.
Chỉ có một lần cơ hội, cho nên không thể xúc động.
Tình thế trước mắt khiến Trình Đại Lôi bất lực. Hắn kỳ thực cũng biết, Cầm Xuyên tám trăm dặm, một nhóm người muốn trốn cũng rất dễ. Cho dù mình có tung toàn bộ lực lượng ra tìm kiếm, chưa chắc đã bắt được đối phương.
Nếu để cho đối phương tiếp tục giết người, rồi lại nghênh ngang rời đi, Trình Đại Lôi dù sao cũng không thể nuốt trôi được khẩu khí này.
"Trình đương gia ở chỗ này à?"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một thanh âm xa lạ, Trình Đại Lôi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Từ Thần Cơ đang tiếp Chung Vĩ Hổ tới từ Lương Châu xuất hiện ở ngoài cửa.
"Trình đương gia, ta có thể tìm được ngươi." Chung Vĩ Hổ chà chà mồ hôi trên trán, lộ ra vẻ hưng phấn.
"Như thế nào, là tới tự thú, hay là đến chế giễu ta?" Trình Đại Lôi sắc mặt mười phần không tốt, vốn hoài nghi là người từ Lương Châu phái tới. Nhưng Chung Vĩ Hổ đến kịp thời như vậy, nên không thể nói là hắn ta được.
Chung Vĩ Hổ kinh ngạc: "Lời này của Trình đương gia bắt đầu từ đâu?"
"Hừ, ngươi tới làm cái gì?" Trình Đại Lôi.
Chung Vĩ Hổ nghiêng người về phía trước vài bước và nói: "Trình đương gia, Lương Châu phát sinh một việc lớn, ta phụng lệnh của Tống đại nhân, đến mời Trình đương gia trợ giúp."
"Đòi ta trợ giúp?" Trình Đại Lôi sững sờ. Cầm Xuyên cùng Lương Châu thành là duy trì mặt ngoài hòa bình, nhưng Trình Đại Lôi dám đánh cược, Tống Bá Khang nằm mơ cũng muốn giết chết mình, chẳng lẽ quan hệ hai nhà, đã tốt đến mức có thể giúp lẫn nhau sao?
"Chuyện gì?"
"Gần đây Lương Châu có 1 đám tặc nhân mò đến, thủ đoạn cực kỳ tàn, ở Lương Châu thành, Hạo Giáp thành đều tạo sát nghiệp, động một tí là diệt toàn môn, bây giờ người bị bọn họ giết, đã vượt qua hơn trăm người." Chung Vĩ Hổ thở dài: "Chuyện này sợ Trình đương gia còn không biết."
"Đã biết rồi." Trình Đại Lôi chỉ chỉ trong cửa: "Ngươi tìm đến ta làm cái gì?"
"Chẳng lẽ bọn họ đã tới Cầm Xuyên!" Chung Vĩ Hổ giật mình.
Hắn thu thập biểu hiện trên mặt: "Toàn bộ Lương Châu đều đang điều tra nhóm người này, phái ra bộ khoái tinh nhuệ nhất, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, thậm bí bộ khoái chúng ta phái ra, còn liên tiếp bị đồ sát. Toàn bộ Lương Châu có thể nói đã là thúc thủ vô sách (bất lực), vì vậy Tống đại nhân mới nghĩ đến Trình đương gia, dù sao Trình đương gia là... Khả năng Trình đương gia có chút kinh nghiệm, sẽ trợ giúp chúng ta bắt được nhóm ác nhân này.”
Ý là ta cũng là ác nhân đúng không, ác nhân dễ nhận biết ác nhân, cũng dễ dàng sờ lấy mạch suy nghĩ đối phương.
Trình Đại Lôi bĩu môi: "Có muốn vào Cầm Xuyên quan ngồi một chút, chúng ta từ nói chuyện này.”
"A, cái này... Cũng không cần, Trình đương gia, đây là tất cả tư liệu liên quan tới chuyện này, tất cả mọi người đều chờ Trình đương gia bắt được đám tặc nhân, vì Lương Châu diệt trừ tai hại.”
Nói xong, Chung Vĩ Hổ vứt xuống tư liệu, thúc ngựa không ngừng chạy đi xa. Có lẽ, Cầm Xuyên quan đã để lại một nỗi ám ảnh ở trong mắt của hắn.
Diệt trừ tai hại? Trình Đại Lôi cười lạnh một tiếng, chỉ sợ trong lòng mọi người, bản thân hắn cũng là tai hại của Lương Châu. Cho nên để hai con chó cắn nhau, không quản người nào diệt trừ nào, thì tất cả đều là chuyện tốt.
Trình Đại Lôi ôm những tài liệu này trở lại Cầm Xuyên quan, làm ổ trong thư phòng. Đây đều là những hồ sơ tử vong gần đây, không hề có binh giáo, hai tay xé rách nội tạng, nhìn thủ pháp cũng biết là một người làm.
Khi Trình Đại Lôi đọc những thứ này, hắn cảm thấy một làn sóng ớn lạnh, bên kia không tìm cách trả thù, không cướp tiền, thậm chí không vì mục đích nữ sắc... Toàn bộ chỉ đơn thuần vì mục đích giết người, thủ đoạn đẫm máu, ghê tởm, khiến cho người ta giận sôi người.
Nhưng nếu chỉ thông qua những tài liệu này để biết lai lịch, phán đoán hướng đi, thậm chí là bắt lấy đối phương, thì đối với Trình Đại Lôi mà nói, gần như là chuyện không thể nào.
Suy cho cùng, ta không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp, mà những gì chuyên nghiệp tốt nhất hãy để cho những người chuyên nghiệp tới làm.
Chẳng lẽ phải triệu hoán một lần sai, nhưng nếu không triệu hoán được người mình muốn thì sao?
Đúng lúc này, Tô Anh bưng trà tiến đến, nói: "Huynh bận rộn một ngày, trước uống chén trà nghỉ ngơi một lát."
"Làm sao nghỉ được, một đầu mối cũng không tìm ra được..." Trình Đại Lôi bỗng nhiên khẽ giật mình, vô thức đứng lên, giang hai tay trước mặt Tô Anh: "Nhìn ta nhìn ta, muội có nhìn ra được gì không?”
"Huynh..." Tô Anh giật mình: "... Không có rửa mặt."
Đôi khi không thể tìm thấy những gì mình muốn, không phải vì ngươi không nhìn đủ xa, mà bởi vì ngươi không nhìn đủ gần.
Trình Đại Lôi cùng Tô Anh sớm chiều ở chung, ăn cùng bữa ăn, ngủ cùng giường, hắn xem cô là người vợ kiều mị của mình, nhưng lại sơ sẩy mất một chuyện quan trọng: Tô Anh là một trong số ít những người có thuộc tính ẩn.
Mà thuộc tính ẩn của cô ấy là: Nhìn rõ mọi việc.
Đi mòn gọt sắt không tìm thấy, đến lúc tìm ra thì lại chẳng phí công
Trình Đại Lôi trợn mặt nhìn Tô Anh, hai tay mở ra, nói: "Nhìn kỹ một chút, muội còn có thể nhìn ra cái gì không?"
Tô Anh không biết Trình Đại Lôi đang muốn làm cái gì, đương nhiên, Trình Đại Lôi thường xuyên làm ra một số chuyện ly kỳ cổ quái, Tô Anh đã không còn cảm thấy kinh ngạc. Nghe Trình Đại Lôi nói như thế, cô hơi nhăn mày, tập trung lực chú ý trên thân Trình Đại Lôi, sau đó liền phát hiện ra một số.
"Mùi thi thể, huynh đã đi một đoạn đường dài, tuy rằng đế giày lấm lem bùn đất, nhưng quần áo rất sạch sẽ, bởi vì huynh sau khi trở về đã thay quần áo. Người như huynh cũng bắt đầu chú ý tới dáng vẻ... "Tô Dĩnh bĩu môi: "Phiền Lê Hoa cũng tới?"
"Cái này... Ha-Ha."