Chương 505: Boss Phản Diệ
Hắn đứng trên mặt đất, một tay ôm lấy Phiền Lê Hoa, một tay giữ lấy chân cô. Phiền Lê Hoa vừa căng thẳng vừa ngại ngùng, trong đầu đôi khi tỉnh táo, lại thỉnh thoảng hồ đồ. Cô chỉ cảm thấy khô khốc dâng lên trong cơ thể, cả người nóng như lửa đốt.
Ôm giai nhân vào lòng, mùi rượu và mùi cơ thể hòa vào nhau, thoang thoảng trong mũi, Trình Đại Lôi cũng có cảm giác mơ màng như mộng.
"Này, đau quá ..." Phiền Lê Hoa vô thức kêu lên một tiếng.
Trình Đại Lôi lúc này mới ý thức được, cánh tay của mình đang ghìm chặt ngực của Phiền Lê Hoa, thân thể của Phiền Lê Hoa quả nhiên là...rất khỏe mạnh.
Hắn vô thức buông ra, Phiền Lê Hoa giống như một con cá trơn vùng ra khỏi vòng ôm của hắn, xảo trá tàn nhẫn, một cước đạp về phía hạ bộ của hắn.
Trình Đại Lôi hít vào một ngụm khí lạnh, đây là hoàn toàn không để ý đến nữa đời hạnh phúc sau này của chính mình.
Hắn nắm lấy mắt cá chân của Phiền Lê Hoa, nhẹ nhàng kéo lại, giữ cô lùi về phía sau một bước. Khi Phiền Lê Hoa làm bừa như vậy, Trình Đại Lôi vốn đã có chút nóng nảy, mấu chốt là sau khi đánh lâu như vậy, cơn say của Trình Đại Lôi cũng lớn dần.
Hắn đẩy mắt cá chân của Phiền Lê Hoa rồi ấn cô kên tường, kéo một tấm vải và trói cô lại. Cho dù Phiền Lê Hoa có ra sức thế nào cũng không thể thoải mái thoát khỏi.
Lúc này cô cũng phát hiện ra tư thế này có chút bất nhã, cho nên không ngừng vùng vẫy để chửi mắng.
"Hỗn đản, ngươi thả ta ra!"
Trình Đại Lôi lắc lắc đầu, cố xua đi cơn say, nhưng càng lắc đầu, cơn say càng lợi hại. Ánh mắt rơi trên thân Phiền Lê Hoa, nhất thời ngơ ngẩn, đáy lòng có chút phát run.
Phiền Lê Hoa giờ phút này ngã xuống giường, đầu cùng chân buộc chung một chỗ, không thể không nói tính dẻo dai của thân thể coi như không tệ. Khóe mắt có lệ nóng, trên mặt biểu lộ vừa giận, vừa xấu hổ, lại vừa sợ, con ngựa hung hãn này giờ giống như cừu non bị lột da, nhìn qua rất điềm đạm và đáng yêu.
Trái tim của Trình Đại Lôi đã rung động, thần xui quỷ khiến ngồi xuống bên cạnh Phiền Lê Hoa, ôm cô vào lòng. Phiền Lê Hoa chỉ cảm thấy lòng khô khốc, toàn thân nóng hổi. Trình Đại Lôi tay không chút kiêng kỵ thuận theo mắt cá chân vuốt ve lên, trong lòng ẩn ẩn hiểu rõ muốn phát sinh cái gì, nhưng lại giống như cái gì cũng không hiểu. Theo từng kiện từng kiện y phục được cởi ra, thân thể Phiền Lê Hoa mềm đến đáng sợ, trái tim phanh phanh nhảy trong lồng ngực, vô cùng bồn chồn.
Cô chỉ cảm thấy Trình Đại Lôi đang che kín mặt mình, hô hấp thay đổi càng ngày càng nóng rực, trong nội tâm cũng hiểu chuyện gì sắp xảy ra, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Cô mơ hồ nắm lấy lòng bàn tay của Trình Đại Lôi và siết chặt các ngón tay. Một tiếng hét thất thanh kêu lên, cô đột nhiên dùng lực, bẻ gãy ngón tay của Trình Đại Lôi.
...
Về đêm, khi trời sắp hừng sáng, ngọn lửa đèn dầu trong phòng khẽ đung đưa.
Phiền Lê Hoa ôm chăn bông che lấy thân thể của mình, hai vai lộ ra bên ngoài biểu thị thân thể hiện tại đang không mảnh vải che thân, hai má cô ửng hồng, nhìn Trình Đại Lôi ngồi trên mặt đất, mở miệng muốn nói, nhưng lại không biết nói cái gì.
Trình Đại Lôi ngồi chồm hổm trên mặt đất, bưng lấy ngón tay cái bên trái, liên tục phà hơi lạnh vào nó.
Tay đứt ruột đau, huống chi là ngón cái sờ sờ bị bẻ gãy. Phiền Lê Hoa cũng có thể hiểu được cảm giác hiện tại của Trình Đại Lôi, lúng túng nói: "Là lần đầu tiên ta không có nhiều kinh nghiệm, cho nên đã làm đau ngươi.”
Trình Đại Lôi ngẩng đầu nhìn cô, lời này cảm giác nghe vào liền thấy có gì đó không đúng.
"Nếu không ta giúp ngươi nhìn xem?" Phiền Lê Hoa cẩn thận hỏi.
"A, không cần không cần, ta có thể tự mình xử lý, vết thương nhỏ vết thương nhỏ." Trình Đại Lôi vội vàng xua tay, hắn cũng không hy vọng bị thương lần nữa.
Trình Đại Lôi tự bó xương cho mình một cách thô sơ, bên trong quá trình là đau đến nhe răng trợn mắt. Hắn lặng lẽ ngước mắt nhìn Phiền Lê Hoa, phát hiện Phiền Lê Hoa cũng đang vụng trộm nhìn hắn.
Hai người hai mắt nhìn nhau, Phiền Lê Hoa vội vã cúi đầu xuống đi, hai mắt ngập nước, giống như chứa sóng nước mùa thu bên trong.
Đô, Phiền Lê Hoa đã trở thành áp trại phu nhân, phát động điều kiện đạt thành, hình thức công thành mở ra.
Đang Trình Đại Lôi xử lý vết thương, thì đột nhiên nhận được thông báo của hệ thống ở trong đầu.
Thanh tiến trình đã đạt đến 66% đã biến mất và rõ ràng là nó đã được hoàn thành.
Trình Đại Lôi im lặng, tại sao việc hoàn thành thanh tiến độ này lại liên quan đến chuyện áp trại phu nhân. Con đường mà hệ thống hướng dẫn, đến tột cùng là dự định để cho mình trở thành người như thế nào.
Sơn Tặc Chi Tâm, lấy điểm hoảng sợ để đổi lấy trang bị, nhiệm vụ áp trại phu nhân, giá trị tà ác ẩn tàng, triệu hoán Hòa Thân... Tất cả chuyện này đều khiến Trình Đại Lôi cảm thấy, mục đích cuối cùng nhất của hệ thống cuối cùng nhất, có phải là để cho mình trở thành loại: Ghê tởm, đê hèn, xảo quyệt, tham lam háo sắc, ác tặc mà những người chính nghĩa muốn đuổi giết…
Kịch bản mà hắn nhận được, rốt cuộc là nhân vật chính hay chỉ là Boss lớn của những nhân vật phản diện…
Đội trưởng đừng nổ súng, ta là người tốt đây.
Từ sâu trong nội tâm Trình Đại Lôi phát ra một tiếng hò hét, sau đó lại nhận được thông báo tiếp theo của hệ thống, chính là thông báo khen thưởng.
“Bản vẽ thành trị cấp một”
Lúc này, Phiền Lê Hoa cùng Trình Đại Lôi, những con người dần tỉnh táo lại, đã phải đối mặt với tình trạng lộn xộn ở trong phòng.
Chiếc bàn đổ sập, chén đĩa vỡ tan tành, quần áo của hai người, kể cả chăn ga gối đệm trên giường đều vương vãi trên mặt đất, thậm chí có cái còn bị đập vỡ vụn, mặt đất ẩm ướt, nồng nặc mùi rượu.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Phiền Lê Hoa ngượng ngùng xấu hổ. Đồng thời, cô cũng ngẩng đầu lên và lặng lẽ nhìn Trình Đại Lôi. Vốn tưởng rằng Trình Đại Lôi có thể nói được vài câu, nhưng hắn lại ngồi thẫn thờ trên mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.
"Uy..." Phiền Lê Hoa nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Trình Đại Lôi đột nhiên tỉnh táo lại, vừa rồi trong đầu hắn đang kiểm tra bản thiết kế xây dựng thành trì, cho nên hơi xuất thần. Lúc này ngẩng đầu lên, nhìn thấy bờ vai trần của Phiền Lê Hoa lộ ra, vẻ mặt vừa thẹn vừa rụt rè, trong lòng không khỏi có chút rung động. Hắn thận trọng cúi người về phía trước nắm lấy tay Fan Phiền Lê Hoa, Phiền Lê Hoa xấu hổ cúi đầu xuống, nhưng không phản kháng.
Tâm hoảng ý loạn, nhưng Trình Đại Lôi vẫn nhớ tới cái gì, hắn chợt trịnh trọng nói: "Lần này không cho phép làm ta bị thương.”
"Ừm, ta sẽ dùng lực nhẹ.”
A, về sau, không có về sau nữa.