Chương 511: Chính Nghĩ Giáo Đánh Tới

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 318 lượt đọc

Chương 511: Chính Nghĩ Giáo Đánh Tới

"y... Tình huống như thế nào?" Trình Đại Lôi khẽ giật mình, gần đây hắn đang nghiên cứu cách quảng bá tiền giấy, cho nên cũng không quan tâm lắm đến chuyện ở Trường An.

"Chính Nghĩa Giáo nổi dậy ở U Châu, một đường thế như chẻ tre, lao thẳng tới Trường An. Hiện tại mười vạn đại quân của Chính Nghĩa Giáo đã đánh tới thành Trường An, dân chúng trong thành đang nghĩ cách chạy trốn, trong lòng ai ai cũng bàng hoàng, thành Trường An rất có thể sẽ bị công phá."

"y..."

Trình Đại Lôi sững sờ hồi lâu, gần đây không những không để ý đến tình báo của Trường An, mà còn có chút sơ suất đối với U Châu Chính Nghĩa Giáo. Hắn nghĩ Lâm Thiếu Vũ đã ổn định tình hình ở U Châu và sẽ chọn cách hồi phục nguyên khí, giống như mình bây giờ đang cắm đầu nghĩ cách phát tài. Nhưng hắn lại không ngờ Lâm Thiếu Vũ lại chọn con đường này.

Nghĩ đến ngày thường Lâm Thiếu Vũ làm người, hắn cũng không quá bất ngờ khi hắn lựa chọn như vậy.

"Bằng mười vạn người mà nghĩ có thể hạ được thành Trường An?" Trình Đại Lôi nhíu mày: "Chính Nghĩa Giáo nghĩ cũng quá đơn giản đi. Quân bảo vệ thành Trường An, Cấm Vệ Quân, Ngư Long vệ cộng lại nói thế nào cũng chừng ba mươi vạn đi. Mười vạn đám người ô hợp, có thể địch nổi ba mươi vạn tinh binh."

"Căn cứ vào tình thế trước mắt, cũng không phải là không có khả năng." A Hỉ.

"Nói thế nào?"

A Hỉ xử lý mạch suy nghĩ, rồi nói: "Bọn họ bắt đầu khởi nghĩa ở U Châu, đã đánh hơn chục trận, trăm trận trăm thắng, chưa bại một lần. Từ U Châu đến Kinh châu, dọc đường đều không có một chướng ngài nào, cũng không phải không có lão tướng thiện chiến nhưng lại không thể ngăn cản. Có một truyền thuyết trên thế giới rằng thủ lĩnh của Chính Nghĩa Giáo là vị tướng của thiên mệnh, thần tiên đã phái hắn ta đến thế giới để chấm dứt vận khí của Lý thị.”

Trình Đại Lôi nhếch nhếch miệng, Lâm Thiếu Vũ là thần tướng sao, hắn ta còn không biết mình có bao nhiêu cân lượng, đừng có nói lời nhảm nhí nữa.

“Hiện tại dân chúng trong thành Trường An đang rất bàng hoàng, ai cũng nghĩ cách bỏ trốn. Minh Đế đã phát Vương lệnh, triệu tập chư hầu trong thiên hạ về kinh gặp vua, quyết tâm diệt trừ Chính Nghĩ Giáo.”

Trình Đại Lôi trầm mặc, thật lâu không nói gì, quan trọng là chuyện này mang đến cho hắn rung động quá lớn, hắn cũng cần một quãng thời gian để làm rõ mạch suy nghĩ.

Hành Động của Lâm Thiếu Vũ quả thật là ngoài ý muốn, nhưng đồng thời cũng rất hợp tình, hợp lý. Thiên hạ oán hận Lý thị lâu như vậy, cho nên Lâm Thiếu Vũ giương cờ đòi công lý, tình cờ lại tình cờ trở thành một bước đột phá trong cảm xúc của mọi người. Kẻ được lòng người thì thu phục được thiên hạ, tuy rằng Lâm Thiếu Vũ không có ưu thế về quân lực nhưng chưa hẳn là không thắng được.

Tất cả chỉ phụ thuộc vào việc vận mệnh ủng hộ Minh Đế hay ủng hộ Lâm Thiếu Vũ mà thôi.

Lâm Thiếu Vũ viết thư thảo phạt Minh Đế, trong thư liệt kê mười tội của Minh Đế, bao gồm: Giết oan trung thần, chà đạp bách tính, đầu hàng Nhung Tộc. Chủ yếu là ba cái này, còn những cái khác, chẳng hạn như háo sắc ngu ngốc các loại, chẳng qua là gom góp cho đủ số.

Dùng mười tội để hiệu triệu mọi người khởi binh tấn công Trường An, đợi đên lúc ngồi vững vàng trên Long Đình, phong vương bái tướng cũng không phải là nói chơi.

Trên đời có rất nhiều tên cướp buộc đầu vào thắt lưng để làm việc, mọi người đều liếm máu trên lưỡi đao, nếu có thể nhân cơ hội này tạo ra một cái xuất thân tốt hơn, vậy tại sao lại không dám làm.

Đồng thời, Minh Đế cũng ban bố mệnh lệnh cho thiên hạ. Các chư hầu sau khi nghe tin đã bắt đầu hành động, vì vậy kẻ thù thực sự mà Lâm Thiếu Vũ phải đối mặt không chỉ là ba mươi vạn quân Trường An.

Đối với việc mọi thứ sẽ phát triển như thế nào trong tương lai, đên giờ phút này ai cũng không nắm chắc được.

Trình Đại Lôi ẩn ẩn cảm thấy có chút đau đầu.

"Chúng ta chính là thừa dịp lúc này mà trốn tới đây, tất cả mọi người đều nghĩ đến việc tìm lão đại để nương tựa, trên đường các huynh đệ tập hợp một chỗ, cũng có nhiều huynh đệ không thể chạy ra thành Trường An, mà bị chặn lại trong thành. Cho nên lúc đến đây, chỉ còn lại mấy người này chúng ta." A Hỉ.

“Mọi người vẫn sẵn sàng làm thủ hạ của lão đại, chúng ta thật sự rất vui vẻ khi nghĩ đến chuyện này.” Bạch Nguyên Phi nói.

Nói xong, A Hỉ, A Khổ cùng Bạch Nguyên Phi đều nhìn trộm đánh giá Trình Đại Lôi, quan sát biểu lộ trên mặt hắn.

Năm đó, mọi người đều là huynh đệ ở thành Trường An, nhưng dù sao cũng đã qua ba năm rồi. Hiện tại Trình Đại Lôi là chủ nhân của Cầm Xuyên, muốn người có người, cần lương có lương. Ngược lại, đám người bọn họ đều nghèo đến trắng tay, cho nên không còn cách nào ngoài việc chắp tay lên đỉnh đầu, đến tìm Trình Đại Lôi để kiếm cơm ăn.

Cũng chính vì vậy, trong lòng bọn họ kỳ thật rất hoang mang, không biết Trình Đại Lôi định xử lý bọn họ như thế nào. Liệu trong lòng sẽ có chút khinh thường... Lòng người vốn khó lường như nước, đây là điều khó mà nói. Do đó, khi ba người họ đối mặt với Trình Đại Lôi, họ liên tục trò chuyện, theo dõi phản ứng của hắn một cách âm thầm.

Trình Đại Lôi nhìn ba gương mặt trắng bệch của bọn họ và nói: "Đã đến thì cứ ở lại đi. Mọi người đều là huynh đệ của nhau, ta cũng không thể không quản các ngươi được. Ta đã nhờ người sắp xếp một chỗ cho mọi người. Điều gì sẽ xảy ra trong tương lai tùy thuộc vào khả năng của mỗi người. Nếu đã ở đây, mọi người cũng không cần phải sợ ai.”

Nghe nói như thế, trong lòng ba người mới hơi an tâm. Đồng thời chắp tay, đồng thanh nói:

"Nguyện làm tùy tùng đi theo lão đại, chết mới ngừng."

Trời tối, yến tiếc cũng tàn.

Sau khi ăn no nê, mọi người đến chỗ ở đã được sắp xếp trước đó. Ở Cầm Xuyên quan có nhiều khu dân cư, thế nhưng việc chuẩn bị nơi ở cho hơn trăm người trong một thời gian ngắn không phải là chuyện đơn giản. May mắn thay, hiện tại Cầm Xuyên quan đã nắm quyền hành pháp cao hơn trước, chỉ cần một buổi chiều là có thể sắp đặt xong mọi việc. Trong phòng có nệm chiếu mới tinh, đồ đạc đơn giản, ngay cả bồn nước cũng chứa đầy nước.

Từ Trường An đến đây, mọi người đều kiệt sức. Hôm nay lại uống quá nhiều rượu và thức khuya. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không có chút buồn ngủ, ai cũng chờ đợi đám người A Hỉ trở về.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right