Chương 512: Hỉ Tự Đội

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,691 lượt đọc

Chương 512: Hỉ Tự Đội

Đám người này nhìn qua là có vẻ thô kệch, không câu nệ tiểu tiết, ngang tàng cực kỳ. Nhưng hôm nay dù sao cũng là vấn đề sinh tồn, ai ai cũng không thể không cẩn thận. Bọn họ đã không quản ngàn dặm mà đi vào Cầm Xuyên quan, cho nên Trình Đại Lôi đến tột cùng có thái độ gì, hết thảy chỉ có thể chờ A Hỉ trở về, thì mới biết được đáp án cuối cùng.

A Hỉ hai tay chắp sau lưng, dạo bước trở về, đẩy cánh cửa phòng, thấy có sảnh khách, phòng ngủ, nhà bếp. Dạng bố cục này, dĩ nhiên không gọi là hào hoa, nhưng cũng xem như đơn giản sạch sẽ.

Hắn tự châm lửa nấu trà, nước còn chưa sôi thì cửa đã bị người ta mở ra.

"Thế nào, lão đại nói như thế nào?"

"Gấp cái gì?" A Hỉ ho nhẹ một tiếng: "Ta cùng lão đại nói rất nhiều chuyện, miệng đắng lưỡi khô, hiện tại cổ họng còn đang rát đây, các ngươi có thể chờ ta trước thấm giọng rồi nói hay không."

Trong phòng đã chật ních, nhìn sơ qua hơn mười người, căn phòng nhỏ của A Hỉ gần như chứa không nổi

"Ngươi cũng đừng làm dáng, lão đại cuối cùng cí thái độ gì, dự định sẽ sắp xếp chúng ta như thế nào?"

"Lão đại nói, để mọi người ở lại trước, về sau làm cái gì, sẽ nhìn bản lĩnh của mọi người. Chúng ta từ trước đến nay đều là huynh đệ, lão đại có thể không quản chúng ta à, à, buồn cười."

"Lão đại thực sự nói như vậy?"

"Thế nào, các ngươi không tin ta, thì cũng không tin lão đại à." A Hỉ hắng giọng nói: "Trên đường tới đây ta cũng đã nói, để cho các ngươi đem tâm thả vào trong bụng. Lão đại là người như thế nào, hắn từ trước đến nay, có bao giờ làm chuyện có lỗi của chúng ta sao?”

Tất cả mọi người đều không nói, nhưng trong lòng vẫn âm thầm nghĩ, trên đường đi dường như chỉ có ngươi là lo lắng nhất.

“Này, ta biết lão đại không phải là người có thể quên đệ.”

"Chúng ta đi theo hắn, còn có thể sai sao, ta nói các ngươi cũng thật sự là, lo lắng vớ vẩn."

"Được rồi, được rồi, đều về đi ngủ đi." A Hỉ khoát khoát tay: "Đúng, còn có một việc, lúc này không giống ngày xưa, lão đại giờ đã có gia nghiệp lớn, không có giống như trước kia, cho nên chuyện có thể được trọng dụng hay không, còn phải xem bản lĩnh của mọi người. Đến nơi đây, chỉ khi chúng ta thực sự có thể tạo ra sự khác biệt thì người khác mới có thể nể phục chúng ta."

.......

Trong thư phòng, Trình Đại Lôi đang vô cùng rối não.

A Hỉ mang những người này tới, chừng trên trăm người. Trình Đại Lôi cũng quen biết bọn họ, trong đó phần lớn đều là bàng môn tà đạo trên giang hồ, có ăn trộm, tên lừa đảo, dân cờ bạc, trộm mộ các loại. Mặc dù có mấy người thân thể khoẻ mạnh, lại có kỹ năng trên giang hồ, nhưng trên chiến trường thực sự, bọn họ chưa hẳn thích hợp.

Bọn họ dù sao cũng không phải là binh lính.

A Hỉ có tài thao lược, có thể giao cho Hứa Chân để hắn học hỏi kinh nghiệm. Phi Thiên Cáp Mô Bạch Nguyên Phi có khinh công không tệ, có thể làm người tìm hiểu tin tức khác nhau, giống như A Khổ có chút thô bạo, thì lại giao cho Quan Ngư để đào tạo…còn bản lĩnh những người khác sơn trại cũng không phải không dùng được.

Vì vậy, những người này không phải là vấn đề lớn đối với Trình Đại Lôi, điều khiến hắn thực sự phiền lòng chính là thông tin do những người này mang đến.

Lâm Thiếu Vũ vậy mà dám đánh thành Trường An.

Tất nhiên, với tính cách của hắn ta, việc làm được chuyện như vậy không có gì đáng ngạc nhiên. Cha của Lâm Thiếu Vũ bị Minh Đế giết oan, ngay cả hài cốt cũng không để lại. Suy bụng ta ra bụng người, nếu như chuyện này phát sinh ở trên thân Trình Đại Lôi, thì Trình Đại Lôi có thể mất lý trí hơn cả Lâm Thiếu Vũ.

Dù sao, Lâm Thiếu Vũ đã nhẫn nhịn ba năm.

Đều nói quân tử báo thù, mười năm không muộn, nhưng trên đời này đến tột cùng có bao nhiêu quân tử.

Bây giờ, Lâm Thiếu Vũ đang kêu gọi các Lục Lâm Hào Kiệt trên thiên hạ, còn Minh Đế đã ban Vương lênh, muốn chư hầu động binh.

Trận này triều đình cùng giang hồ quyết đấu, cuối cùng ai thắng ai thua?

Bây giờ Trình Đại Lôi đang không hiểu, liên quan tới tương lai thì cái gì cũng đều nhìn không ra.

Đương nhiên, tư duy của hắn cũng vô cùng rõ ràng, chỉ một chữ: Nhẫn. Hắn lựa chọn cách đứng bên lề và thờ ơ quan sát, chỉ đợi sự hỗn loạn lắng xuống rồi mới đưa ra lựa chọn đúng đắn hơn.

Sáng ngày thứ hai, A Hỉ, A Khổ cùng Bạch Nguyên Phi, ba người đi gặp Trình Đại Lôi.

"Đại đương gia, ngài tìm chúng ta?" Nhập gia tùy tục, hiện tại bọn hắn đều đổi cách xưng hô với Trình Đại Lôi, cũng mọi người trong sơn trại xưng hô giống nhau.

Trình Đại Lôi gật gật đầu, phân phó ba người ngồi xuống.

"Hôm qua ta vẫn đang suy nghĩ việc sắp xếp nhiệm vụ cho các ngươi, hiện tại ta có 1 nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho các ngươi, các ngươi có dám tiếp hay không?"

Đôi mắt của A Hỉ sáng lên, những người như họ không sợ chết, họ chỉ sợ bị coi thường. Rốt cuộc, họ tìm đến Trình Đại Lôi bằng một cách kém cỏi và giờ họ cần gấp một cơ hội để chứng minh giá trị của mình.

Vì vậy, bây giờ họ không sợ nguy hiểm. Điều mà họ sợ là chưa đủ nguy hiểm.

"Đại đương gia cứ việc phân phó, nếu như không thành, chúng ta sẽ đưa đầu tới gặp ngài." A Hỉ trịnh trọng nói.

"Tốt, ta chính là đang chờ câu này." Trình Đại Lôi nói: "A Hỉ, A Khổ, Bạch Nguyên Phi nghe lệnh."

"Có thuộc hạ!" Ba người đồng thời đứng dậy đáp ứng.

“Ra lệnh cho ba người thành lập một đội tình báo để dò hỏi thông tin tình báo từ nhiều nơi. Nhân viên là những huynh đệ được đưa đến từ thành Trường An. Đội này do A Hỉ đứng đầu. Phải mất một tháng để huấn luyện. Ta không quan tâm làm thế nào để đào tạo. Nhưng sau một tháng, đội này sẽ phải phát huy được tác dụng.” Trình Đại Lôi nói: “Đội này được đặt tên theo A Hỉ, được gọi là Hỉ Tự đội.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right