Chương 513: Vây Thành Trường A

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,355 lượt đọc

Chương 513: Vây Thành Trường A

A Hỉ khẽ giật mình, thoáng chốc lâm vào trạng thái phấn chấn. Hắn biết, những người có thể lấy tên của mình để đặt cho đội thì đều là lực lượng xương sống của sơn trại. Ví dụ như Ngư Tự Quân, Man Tự Quân, Long Tự Quân...Chính mình mới đến, liền có một chi đội ngũ của riêng mình, hơn nữa, tình báo là một nhiệm vụ hết sức nghiêm trọng, đủ thấy Trình Đại Lôi rất coi trọng mình.

Những lo lắng ban đầu đã biến mất, hiện tại Trình Đại Lôi đã cung cấp một vũ đài để hắn thể hiện bản lĩnh của mình, để hắn có thể thể hiện đầy đủ những gì hắn đã học được trong cuộc đời mình. Đương nhiên đồng thời cũng mang đến áp lực vô cùng lớn, nếu mình không hoàn thành tốt, thì thật sự cần phải tự dâng đầu để đến gặp Trình Đại Lôi.

"Thuộc hạ nhất định không làm Đại đương gia thất vọng." A Hỉ trịnh trọng hành lễ với Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi xua tay, nói: "Đừng quá khẩn trương, hôm nay gọi các ngươi đến cũng có một chuyện khác. Các người đã rời khỏi Trường An bao lâu rồi?”

"Tính ra đã tầm một tháng."

"Nói cách khác, Chính Nghĩa Giáo đã vây thành một tháng, tình huống như thế nào?"

"Hai bên đã gặp nhau vài trận, cũng thương tổ lẫn nhau, nhưng chưa phân biệt được thắng bại."

Trình Đại Lôi khẽ gật đầu, A Hỉ đang nói về tình hình trước khi hắn đến, đến nay đã hơn một tháng, vẫn chưa biết tình hình ở đó đã như thế nào rồi.

nói là đến từ tình hình trước mắt, bây giờ đã qua đi hơn tháng, nơi nào tình huống làm sao, trước mắt còn vô pháp biết được.

Thành Trường An.

Thiên hạ đệ nhất thành vào năm đó, nhưng đến hiện lại có chút mùi vị tiêu điều. Mười vạn đại quân của Chính Nghĩa Giáo vây quanh tòa thành trì này, từ đầu tường nhìn xuống bên dưới, khắp nơi đều là cờ Thiên Thiềm Thôn Nguyệt (Cóc nuốt trăng) bay phất phới.

Trong đó, có một lá cờ bắt mắt nhất, bên trên viết một chữ “Nghĩa”, tất cả mọi người đều hiểu, người đứng dưới ngọn cờ đó chính là thủ lĩnh Lâm Thiếu Vũ của Chính Nghĩa Giáo. Hắn ta năm đó vì ám sát Minh Đế mà bị bắt giam, xém chút nữa cũng bị chặt rơi đầu.

Tất nhiên, dù lá cờ Nghĩa dễ thấy đến đâu, nó vẫn kém hơn rất nhiều so với Long kỳ trên đầu thành. Với những sọc đỏ trên nền vàng, bên trên thêu một chữ Lý, giờ phút này, nó được dựng thẳng trên đầu tường, đang bay phất phới trong gió.

Một trăm hai mươi năm trước, Hoàng Đế Đại Võ Khai Quốc, vị hoàng đế sáng lập của Đại Võ, đã chiến đấu đông tây dưới lá cờ này và khiến cả thiên hạ đều khuất phục họ Lý.

Sau hàng trăm năm, lá cờ này vẫn được giương cao, nhưng không phải tranh đấu giành thiên hạ, mà là để bảo vệ giang sơn.

Đứng dưới ngọn cờ của phe này hôm nay là hoàng tử của Đế Quốc, Lý Nhạc Thiên.

Từ ngày Chính Nghĩa Giáo công thành đến nay, Minh Đế liền ngã bệnh, quả nhiên thân thể càng ngày càng tệ, mỗi khắc đều xấu hơn mỗi khắc. Vào thời khắc cuối cùng, ông đã giao lại quyền lực quân sự của Trường An cho Lý Nhạc Thiên. Mọi người đều hiểu rằng nếu Đế Quốc có thể đứng vững và vượt qua đợt nguy cơ này, Lý Nhạc Thiên sẽ là hoàng đế tiếp theo của Đế Quốc và là chủ nhân của chín vạn lý giang sơn.

Tất nhiên, còn quá sớm để nói điều này, bởi vì sau ngày hôm nay, thật khó để nói liệu giang sơn có còn của họ Lý hay không.

Hôm nay, Chính Nghĩa Giáo gióng trống phát binh, có người đứng dưới thnahf không ngừng khiêu chiến.

Trường An được bao quanh bởi các dãy núi và chỉ có một lối vào Trường An từ bên ngoài, đó là Phục Hổ quan. Canh giữ ở đây là lão tướng Tây Môn Quân của Đế Quốc, Phục Hổ quan dễ phòng thủ và khó tấn công, chỉ cần không phá được Phục Hổ quan thì bọn họ cũng không thể đến gần thành Trường An.

Tương tự như vậy, chỉ cần có thể hạ Phục Hổ quan, viện binh cũng sẽ không thể vượt qua được.

Bốn mươi ngày trước, Chính Nghĩa Giáo đánh hạ Phục Hổ quan, treo đầu của lão tướng ở trước cửa thành. Phục Hổ quan đã bị phá vỡ, Trường An khó có thể phòng thủ, mà chỉ có thể dựa vào binh lính tinh nhuệ để gồng mình giữ thành.

Chính Nghĩa Giáo không vội vàng tiến lên, bọn họ canh giữ Phục Hổ quan nhưng không tấn công thành Trường An, mà ngày ngày xông pha trận chiến dưới thành Trường An, đơn thương độc mã quyết đấu.

Trong khoảng thời gian này, hơn chục trận chiến đã diễn ra, các vị tướng Long Hổ của Đế Quốc đều ra ứng chiến, nhưng kết quả hoàn toàn thất bại.

Lâm Thiếu Vũ đã chém chết mười ba vị tướng của Đế Quốc, chiến tích này đủ khiến cả thiên hạ chấn động, thậm chí còn vượt qua cả người cha bị giết oan của mình.

Đệ Quốc không thể tiếp tục bại được nữa, nếu bọn hắn tiếp tục bại, thì thứ mất đi không chỉ có thể diện mà còn là nhân tâm.

Dân chúng trong thành Trường An đã sớm bàng hoàng, có lời đời rằng, Lâm Thiếu Vũ là thần tướng do ông trời phái xuống, bên cạnh còn có thần tiên phù hộ. Do đó đã có một số người âm thầm nguyện ý liên hệ với Chính Nghĩa Giáo, tự mở cửa thành, để cho bọn họ đi vào.

Đối với những người này, Lý Nhạc Thiên trực tiếp xử tử, đi qua hơn một tháng, Trường An đã có một số lượng lớn dân chúng bị chặt đầu. Nhưng điều khiến Lý Nhạc Thiên im lặng chính là, họ vẫn hét lên rằng chính nghĩa sẽ không chết, và những linh hồn xấu xa sẽ bị diệt vong.

Quan trọng vị thần mà bọ họ sùng bái lại là…Thần Cóc.

Đây là điểm khiến Lý Nhạc Thiên suy sụp nhất.

"Đại Hoàng Tử."

Giọng nói của một nam nhân mặc quân phục khiến Lý Nhạc Thiên tỉnh táo lại, nam nhân này là môn khách trong Tướng Quân phủ, tên là Điền Chí Cương, năm nay ba mươi tuổi, là lúc sung sức nhất. Mặc dù không xuất hiện trước mặt người khác, nhưng hắn là một tài năng trẻ được Tướng Quân phủ gắng sức bồi dưỡng.

"Trận chiến này, chỉ có thể thắng không cho phép bại, ngươi có bao nhiêu nắm chắc?" Lý Nhạc Thiên.

"Xin điện hạ yên tâm, nếu để ta xuất mã, nhất định sẽ lấy được đầu chó của Lâm Thiếu Vũ." Điền Chi Cương nghểnh đầu nói.

"Không thể chủ quan, mười ba danh tướng của Đế Quốc đã bị hắn đánh bại, mà bản lĩnh của bọn họ cũng chưa chắc yếu hơn ngươi.”

"Ai mạnh ai yếu, thông qua trận chiến này liền có thể thấy rõ ràng." Điền Chi Cương nói.

Lý Nhạc Thiên gật gật đầu, vung tay lên: "Nổi trống, mở cửa thành."

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right