Chương 514: Ta Có Cách
Tiếng trống vang lên, âm thanh rung động trời đất, cổng thành Trường An mở ra, Điền Chi Cương trong bộ quân phục cưỡi ngựa bước ra khỏi cổng.
"Loạn thần tặc tử, mau chóng đến đây nhận cái chết!”
Lý Nhạc Thiên nhìn cảnh này từ trên đỉnh thành, biểu lộ có chút im lặng. Kết quả của trận chiến này rất có thể quyết định ai sẽ là chủ nhân tương lai của Đế Quốc. Tuy nhiên, cuộc chiến này lại giống như hai tên ngoan đồng đang đùa giỡn, khiến cho Lý Nhạc Thiên dở khóc dở cười, sống chết của hàng vạn người, vận khí hơn một trăm năm của Đại Võ, lại do chính một trấn chiến nực cười như vậy quyết định.
Chỉ hy vọng, Điền Chi Cương không chỉ có khẩu khí lớn, mà bản lĩnh cũng phải lớn, để có thể thắng Lâm Thiếu Vũ, nếu không, bất kể như thế nào, người thua luôn luôn là người xấu mặt.
Trống đánh ầm ầm, đột nhiên một người đàn ông mặc áo đen, giáp đen bước ra từ trại địch với trường thương trên tay. Tiếng trống càng nhanh, móng ngựa càng gấp, cuối cùng nó giống như một tia chớp đen xuyên trong không khí.
Chẳng mấy chốc, dưới cái nhìn của hàng vạn người, hai con ngựa chạm đầu nhau, trường thương nhô ra như một con rắn đen.
Điền Chi Cương chưa từng thương nhanh như vậy, trong con ngươi chỉ có một tia điện, càng ngày càng nhanh, càng lúc càng lớn, sau đó mũi thương đâm thẳng vào trái tim của hắn, biểu lộ kinh hãi nằm mãi mãi trên khuôn mặt.
Phù phù một tiếng vang lên, thi thể Điền Chi Cương rơi xuống đất, chỉ có chiến mã của hắn hô luật luật chạy trở về thành quan.
Trước hai đạo quân, Lâm Thiếu Vũ chỉ dùng một chiêu, kết quả giết chết Điền Chi Chương. Tướng quân tương lai của Đế Quốc một lần nữa bị hắn bóp chết.
Lý Nhạc Thiên đối nhìn một màn này, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thất bại quá nhiều, nhiều đến mức hắn đã chết lặng.
Cảnh này đã lặp đi lặp lại liên tục, dù sao thì Chính Nghĩa Giáo cũng sẽ không tấn công, mà tất nhiên, cũng không thể tấn công được thành Trường An.
Bỗng nhiên, Lâm Thiếu Vũ dưới thành nhấc ngang trường thương, trường thương chỉ thẳng về phía Lý Nhạc Thiên.
Lý Nhạc Thiên cảm giác được sát ý, quả nhiên, Lâm Thiếu Vũ có dã tâm không nhỏ, chỉ giết một tên Điền Chi Cương thì không có cách nào thỏa mãn được khẩu vị của hắn. Thứ hắn ham muốn chính là đầu của mình, thậm chí tính mạng phụ vương, mới có thể thỏa mãn khẩu vị của hắn.
Lâm Thiếu Vũ chắp tay nhìn hắn, trong miệng thốt ra hai chữ.
"Thu binh."
Trận chiến hôm nay đã đến hồi kết thúc, hai bên đã hao tổn quá lâu, không ai còn tâm trí tiếp tục kéo dài.
...
Cầm Xuyên quan.
Trình Đại Lôi gặp A Hỉ trong thư phòng, không thể không nói, A Hỉ đã trở nên tràn đầy năng lượng hơn. Kể từ khi Trình Đại Lôi giao bộ phận tình báo cho hắn ta, thì hắn đã không ngừng sử dụng sức lực của mình để làm điều gì đó chứng tỏ bản thân với mọi người.
Trình Đại Lôi gọi hắn tới là để xem gần đây của hắn như thế nào. Cho dù đã nói không quản, nhưng Trình Đại Lôi cũng không thể không hỏi thăm tình hình.
Sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, A Hỉ đã làm rất tốt công việc của mình, hắn có đầu óc, nên chỉ cần làm việc chăm chỉ thì sẽ không bao giờ phụ lòng Trình Đại Lôi. Sau thời gian rèn luyện gian khổ, sự ngang tàng của những người này đã giảm đi rất nhiều, họ dần dần trở thành những binh lính thực thụ.
"Đại đương gia, đây là cái gì a?"
Trình Đại Lôi nhìn thấy A Hỉ cầm tiền giấy trên bàn lên, hắn không muốn nói chuyện này với người khác, mà chỉ tự mình lén lút nghiên cứu. Hiện tại A Hỉ hỏi tới, đúng là đâm vào chỗ đau của Trình Đại Lôi.
"Ha ha, cũng không có gì, tùy tiện chơi thôi, ngươi thích thì ta tặng cho ngươi.”
"Ta nghe người ta nói mọi người đang chuẩn bị phát hành tiền giấy, có phải chính là thứ này hay không."
Trình Đại Lôi lườm hắn một cái, ngươi thật sự là hết chuyện để nói.
"Ha ha, đây chẳng qua là tâm huyết dâng trào nên làm ít thứ để thí nghiệm, nhất thời xúc động mà thôi." Trình Đại Lôi chỉnh lại áo choàng, bưng chén trà trên bàn lên.
“Tại sao ngài không tiếp tục làm việc đó?” A Hỉ hỏi.
“Không làm được.”
"Sao lại không làm được?” A Hỉ.
"Ngươi không biết à." Trình Đại Lôi đặt chén trà xuống: "Tiền giấy vượt mức quy định, bọn thủ hạ cũng không nhận, trong mọi việc đều phải tuân theo quy luật khách quan, không thể làm trái quy luật xu hướng chung của mọi thứ.”
A Hỉ nháy mắt mấy cái: "Không phải là không có biện pháp, ta thật ra có một cách, nói không chừng sẽ thành công.”
"Người trẻ tuổi, à... Quá ngây thơ."
"Lúc trước ta cùng người làm ở phòng thu chi, cho nên cũng nghĩ qua chuyện này, mang theo đồng tiền quả thật không tiện, nếu như có một đồ vật, có thể thay thế đồng tiền thì quá tốt. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng coi như nghĩ ra được biện pháp, chỉ là không có cơ hội áp dụng."
"Biện pháp gì?”
"Tiền đồng đơn giản chính là một tín vật mà thôi. Trên thực tế, nó không quan trọng là đồng hay sắt, vàng hay bạc. Điều quan trọng là làm cho tất cả mọi người tin vào điều đó."
Trình Đại Lôi không khỏi lau mắt mà nhìn A Hỉ, nhìn ra điểm này cũng không hề dễ. Trên đời này không thiếu người thông minh, ví như A Hỉ trước mặt, chỉ là nhìn thấu sự thật không khó, mấu chốt là tiến hành như thế nào.
"Cụ thể nên làm như thế nào?"
A Hỉ dăm ba câu, đem biện pháp của mình nói ra. Trình Đại Lôi càng nghe ánh mắt càng sáng, chuyện phổ biến tiền giấy, vẫn luôn là nét bút hỏng trong lòng hắn, nếu chuyện này không thể giải quyết, Trình Đại Lôi cũng nuốt không trôi hơi thở.
Sau khi nghe phương pháp của A Hỉ, Trình Đại Lôi ngay lập tức gọi Hòa Thân đến và bắt tay vào thực hiện nó. May mắn thay, những tờ tiền trước đó không tiêu thụ được, Trình Đại Lôi đã kịp thu lại tất cả. Giờ đây, những tờ tiền in sẵn đều đã về tay Trình Đại Lôi.
Hòa Thân tiếp thu rất nhanh, hắn đã đưa ra một kế hoạch sơ bộ ngay trong ngày và bắt đầu thực hiện vào ngày hôm sau.