Chương 515: Lương Phiếu
Chu song là một gia đình bên ngoài Cầm Xuyên quan, gốc gác của hắn là ở Dương châu. Trong nhà đời đời kiếp kiếp tất cả đều là làm ruộng, thuế má ngày một nặng, cuối cùng ruộng đất càng ngày càng ít, ruộng đất đều bị chính hắn bán hết, hoàn toàn trở thành người ở đợ cho gia đình địa chủ.
Cuộc sống không suôn sẻ, vì cuộc cãi vã khiến địa chủ bị thương và sợ quan phủ bắt mình phải chịu trách nhiệm, cho nên trốn đi cùng vợ con, ăn xin kiếm sống dọc đường. Sau khi nghe tin từ Cầm Xuyên quan chấp nhận lưu dân, hắn liền tức tốc đi đến đây.
Đến Cầm Xuyên quan, hắn được phân chia ruộng đất cùng nhà cửa, trâu cày và công cụ trồng trọt cũng có thể thuê ở Cầm Xuyên Quan. Hắn là một trong những người đầu tiên đi đến Cầm Xuyên này, một nhà năm người trồng hơn mười mẫu ruộng, ngày đêm làm việc, hai năm nay bắt kịp thời tiết tốt, thu hoạch không tồi.
Sau mùa thu là thời gian nhàn rỗi, hắn thể nghỉ ngơi thoải mái cả ngày, không còn phải lo chết đói, chết cóng vào mùa đông nữa.
Một ngày này, thôn trưởng truyền tin đến, đem tin tức ở Cầm Xuyên quan báo cho mọi người.
Sau khi Chu song nghe được, hắn ta đã về nhà để bàn bạc với vợ con. Nói một cách đơn giản, có một kho lúa bình dân ở Cầm Xuyên quan. Mọi người có thể tích trữ lương thực ở Cầm Xuyên quan. Thứ nhất, nó tiết kiệm cho mọi người chi phí xây dựng kho và ngăn côn trùng gặm nhấm. Thứ hai, lãi là bốn phần trăm mỗi năm, nên tồn một trăm cân thì ngươi có thể nhận thêm bốn cân.
“Chúng ta có nên đi dự trữ lương thực hay không?” Chu song gõ ống thuốc của mình.
Hắn có ba người con trai, tất cả đều đã trưởng thành và rất giỏi việc trồng trọt. Con trai trưởng nói: "Nếu nói đây là chuyện tốt, , chúng ta cũng không trở lại sao?"
Hắn có ba con trai, bây giờ đều đã trưởng thành, là trong ruộng kỹ năng tốt. Con trai trưởng nói: "Nếu nói đây là chuyện tốt, thì khi chúng ta bỏ lương thực vào, có khi nào lại lấy ra không được?”
"Hẳn là sẽ không, nếu như Đại đương gia tham lam lương thực, thì hắn đã trực tiếp ra tay đoạt lấy, hoặc là gia tăng một số thuế, không cần thiết dùng biện pháp này." Chu song.
"Những người khác thì sao?" Chu song lão bà hỏi.
"Đều về nhà thương lượng, hiện tại người nào cũng không có chủ ý, ta không phải cũng trở về thương lượng với các ngươi à, chúng ta nên làm cái gì đây."
"Vậy ngày mai huynh vào thành nhìn xem, nếu như có nhiều người tham gia, chúng ta cũng tham hia, còn nếu không có ai, mình cũng không cần cố chứng tỏ.”
Ngày hôm sau, Chu song dẫn ba người con trai của mình vào Cầm Xuyên quan, hắn phát hiện Cầm Xuyên quan hôm nay vô cùng đông đúc, có người cưỡi lừa, một số kéo xe, ai ai cũng mang theo lương thực tới.
Chờ đến kho lúa, phát hiện nơi này càng thêm chen chúc, có người phụ trách kho lúa, cân rồi vận chuyển vào trong kho.
Trong đó không ít người cố tình gian lận, trộn lẫn cát vào bên trong bao lúa, sau cùng bị quan binh bắt được, hung hăng đánh một trận, người phía sau cũng không dám làm như thế nữa.
Chuyển tồn lương do Hòa Thân quản lý, người này đã ra tay thì vô cùng hung dữ.
Có người bắt đầu phát phiếu dự trữ ngũ cốc, Chu song cũng cúi xuống xem xét, phát hiện trên đó có in hình con cóc màu xanh lục.
"A, đây không phải là thứ thay thế đồng tiền mà Đại đương gia trước đó đã phát ra sao, hiện tại đã biến thành lương phiếu?"
Chu song không thể không mở miệng hỏi, mọi người đều biết Trình Đại Lôi đã làm gì khi đó, thậm chí việc làm của hắn còn bị cười nhạo trong một thời gian dài.
"Này, ngươi chưa biết rồi. Bởi trước đó thứ này được in quá nhiều, cho nên bây giờ nó được dùng lương phiếu. Cứ một trăm văn bằng một trăm cân lương thực, mười văn thì tương ứng với mười cân. Ngươi cũng có thể đem thứ này đến Tiền Trang để đổi, cầm lương phiếu trong tay, ngươi có thể đến lấy lương thực bất cứ lúc nào, do đó không được làm mất, nếu mất, thì đống lương thực hôm nay cũng gửi tới sẽ không còn là của ngươi."
"Uy, vị lão ca, ngươi tồn bao nhiêu vậy?"
"Ồ, hết thảy năm ngàn cân, nhiều nhất chỉ năm ngàn, bởi vị việc này có giới hạn về số lượng.”
"Còn có giới hạn sao?"
"Đương nhiên, mỗi năm tiền lãi là bốn phần trăm. Ngươi cho rằng chuyện tốt này là Đại đương gia cầu xin chúng ta, phải nói chính chúng ta cầu xin Đại đương gia. Hiện tại ta muốn tồn nhiều cũng không được đây này.”
Ai da, Chu Song đột nhiên nhận ra, sự do dự này suýt chút nữa đã khiên hắn bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp này. Hắn bỏ tẩu thuốc xuống và vội vàng mnag ba đứa con trai trở về.
"Cha, hiện tại trở về làm gì, chúng ta không đi dạo một vòng trong thành sao."
"Còn đi dạo cái rắm, mau về lấy lương thực, nếu không trở về liền thì sẽ không kịp mất."
Trình Đại Lôi núp trong một gian phòng ở phía xa, thờ ơ lạnh nhạt nhìn một màn này.
Để mọi người sử dụng tiền giấy, bọn họ sẽ không dễ dàng tiếp nhận. Nhưng chỉ cần đổi một mạch suy nghĩ, liền lập tức là người người thay đổi cục diện, hầu như không cần phí bao nhiêu lực.
Bất quá, hiện tại mọi người giao dịch thương phẩm, nhưng chủ yếu sử dụng lương thực để trao đổi. Do đó, sau một thời gian, họ sẽ tự nhiên sử dụng lương phiếu làm tiền tệ, mà điều này cũng không cần Trình Đại Lôi tác động quá nhiều.
Vốn dĩ Trình Đại Lôi vắt hết óc cũng không thể làm được, nhưng hiện tại lại có thể dễ dàng thực hiện. Cho nên chuyện này nếu có thể làm thành công, thì dĩ nhiên A Hỉ là người có công đầu tiên.
Thay thế tiền tệ bằng tiền giấy có thể tiết kiệm cho mọi người rất nhiều rắc rối. Tất nhiên, tiền giấy vẫn được lưu hành bên trong Cầm Xuyên Quan, còn thương đội lui tới từ bên ngoài vẫn phải giao dịch bằng vàng, bạc, thóc gạo, v.v.
Lúc này A Hỉ đi tới, nói: "Đại đương gia, có người muốn gặp ngài."
"Là người nào?"
"Từ Lương Châu thành tới, hắn nói mình họ Chung, hiện tại đang đứng chờ ở Tướng Quân phủ, nghe nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài.”
"Đi, đi gặp hắn."