Chương 523: Giằng Co Ở Thành Trường A

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,082 lượt đọc

Chương 523: Giằng Co Ở Thành Trường A

Những ngày này, thông tin liên quan đến thành Trường An đều không ngừng được gửi đến nơi này. Tống Bá Khang không nói dối Lý Hành Tai, ở ngoài Trường An, triều đình quả nhiên thắng trận, Chính Nghĩa Giáo lui binh về Phục Hổ quan, nhưng tình hình thành Trường An vẫn không khả quan mấy.

Chính Nghĩa Giáo trông coi Phục Hổ quan, viện quân không đánh vào được, mà kiên trì thời gian càng dài, Trường An Thành sẽ càng nguy hiểm.

"Đại nhân, Tướng Phủ bên kia truyền tin tức đến, hỏi chúng ta về tình huống của điện hạ." Lục Lạc.

"Cứ bẩm chi tiết, nói cho Thừa Tướng đại nhân, điện hạ bây giờ đang ở trong tay chúng ta và không thể làm gì được." Tống Bá Khang nói xong, lại hỏi một tiếng: "Thừa Tướng đại nhân chuẩn bị như thế nào?"

Lục Lạc gật gật đầu, bên trong ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn: "Đều đã chuẩn bị thỏa đáng, nếu thành Trường An bị phá, chính là cơ hội để chúng ta khởi sự. Giang Nam, Dự Châu, bao quát Lương Châu, đến lúc đó chúng ta Phụng Thiên thảo tặc, nhất định có thể bình định thiên hạ."

Thiên hạ này mặc dù là của Lý gia, nhưng dưới nó còn có không ít thế gia. Những gia tộc này truyền thừa mấy trăm năm, thâm căn cố đế, vô luận người nào lên nắm hoàng vị, thì đối với tại thân phận của bọn hắn cũng không quá mức ảnh hưởng.

Số của Lý gia đã gần hết, đây là chuyện mà rất nhiều người đã sớm nhìn ra được.N Ngày thay đổi hoàng quyền, Thôi gia, Lục gia, Tống gia, Đái gia... Những đại gia tộc này cần tìm người phát ngôn, hoặc là, chính bọn hắn làm chủ tử.

Quần hùng tranh giành, mà đối với vị trí đứng trên vạn người, thì không có ai là không thèm muốn.

"Trường An bị phá, chúng ta sẽ lập Lục Hoàng Tử làm Hoàng Đế." Lục Lạc nói: "Theo ý của Thừa tướng đại nhân, chúng ta có thể khống chế được Lục Hoàng Tử sao?"

"Ở kinh thành, hắn được gọi là hoàng tử phế phật, Minh Đế có nhiều con nối dõi như vậy, hắn là người không có khả năng kế thừa hoàng vị nhất.” Tống Bá Khang nói: "Mà dù sao hắn đã mất tích một thời gian rất lâu, hơn nữa lần này lại xuất hiện trong tay Trình Đại Lôi, cho nên cũng không biết hắn có thay đổi gì không?”

"Nhưng theo phán đoán mấy ngày qua, hắn cũng chỉ là bao rượu, bao gạo mà thôi." Lục Lạc.

Tống Bá Khang gật gật đầu: "Ngươi nói cũng có đạo lý, thế nhưng ngay ngày đầu tiên hắn đã muốn rời, loại cảnh giác này, chúng ta vẫn không thể khinh thường."

"Đại nhân, hắn chỉ là đang ngụy trang, chờ bình định thiên hạ, tùy tiện tìm một cơ hội diệt trừ hắn, hiện tại hắn đã nằm trong tay chúng ta, lại càng không thể làm nên trò trống gì." Lục Lạc.

Tống Bá Khang im lặng một lúc, suy nghĩ kỹ càng, nhưng Lý Hành Tai vốn đã hoàn toàn bị khống chế nên không cần quá quan tâm đến. Hiện tại điều hắn quan tâm đương nhiên cũng là đại cục của thiên hạ, hay chính là tình hình chiến đấu ở thành Trường An.

"Ngươi nói, có khả năng hay không, Lý gia thủ được thành Trường An?" Tống Bá Khang có chút ít lo lắng nói.

Thành Trường An đã giằng co hơn hai tháng, xung quanh là dãy núi bao vây lấy thành, bên ngoài Phục Hổ quan thì có Chính Nghĩa Giáo đóng quân, lại thêm một vòng bên ngoài chính là các chư hầu và huynh đệ giang hồ trên thiên hạ đang lũ lượt kéo về như thác.

Dạng giằng có này, đối với bất cứ người nào đều là chuyện vô cùng khó khăn, dù là triều đình hay Chính Nghĩa Giáo. Mấy chục vạn người tham gia chiến đấu, do đó kéo theo nguồn tiêu hao khổng lồ cho mỗi ngày. Hiện tại đôi bên đều giống như đèn sắp cạn dầu.

Nếu tiếp tục chiến đấu, đó không phải là cuộc chiến giữa những người lính của hai quân đội trên chiến trường, mà là hậu cần, sự quyết tâm của người chỉ huy và ý chí chiến đấu của binh lính.

Trong hai tháng qua, Chính Nghĩa Giáo lần đầu tấn công thành Trường An, nhưng không thể đánh bại được, vì vậy bọn họ đã chọn rút lui. Sau đó thành Trường An cử người đến tấn công Phục Hổ quan, nhưng cũng không hạ được. Ở ngoại vi, các chư hầu và giang hồ trên thiên hạ thì không ngừng chém giết lẫn nhau. Nếu nói về lực chiến đấu của binh lính thì quan binh tự nhiên chiếm ưu thế. Thế nhưng quần thể giang hồ lại chi thành tốp nhỏ, cứ trăm người lập thành đội, tiến hành đánh du kích với binh lính. Bọn hắn thỉnh thoảng lại phát lên một mồi lửa, thêm độc dược vào đồ ăn, thức uống các loại, khiến cho quan binh Đế Quốc vô cùng đau đầu.

Nhưng Chính Nghĩa Giáo quả thực cũng rơi vào tình cảnh bị kẻ địch tấn công, xung quanh cắt hết lương thực hỗ trợ. Do đó, Chính Nghĩa Giáo chỉ có thể dựa vào một số ít lương thảo để chèo chống.

Hơn nữa, mùa đông đến rồi.

Mùa đông ở Trường An năm nay lạnh hơn bình thường một chút, mà Phục Hổ quan cũng gần như rơi vào tuyệt cảnh.

Trong soái trướng, Lâm Thiếu Vũ, Quách Phiền Nhân, Hồng Trần, Lâm Xung cùng mấy nhân vật cấp cao của Chính Nghĩa Giáo đang thảo luận hướng đi tiếp theo.

"Thiên tướng đại nhân, bây giờ lương thảo còn lại của chúng ta, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ năm ngày. Năm ngày về sau, chúng ta sẽ không còn gì để ăn." Phụ trách quản lý hậu cần Trương Báo nói.

Hiện tại Lâm Thiếu Vũ đương nhiên là lãnh tụ của Chính Nghĩa Giáo, không quản là ý nghĩa thực sự, hay là trên tinh thần.

Vấn đề lương thực là một vấn đề hết sức pức tạp, nếu không có lương thực bổ sung tiếp theo thì Chính Nghĩa Giáo sẽ tự chuốc lấy thất bại. Có lẽ tất cả mọi người chỉ có thể lựa chọn rút lui, tất nhiên, trong tình huống này, liệu họ có thể rút lui một cách an toàn hay không. Ngay từ khi dấn thân vào con đường này, bọn họ đã biết đây là ngõ cụt, mà ngõ cụt thì không co đường lui.

Lâm Thiếu Vũ đánh giá bản đồ tạm để trong đại trướng, hắn đứng chắp tay, trong miệng chậm rãi nói: “Ngày mai phái đoàn đội đi đoạt lương, cứ 500 người một đội, tiến hành cướp bóc ngoại ô Phục Hổ quan và lương thảo của các chư hầu.”

Quách Phiền Nhân nói: "Làm như vậy, có nguy hiểm quá không?"

“Tình hình hiện tại của chúng ta đã đủ nguy hiểm, không còn loại nào nguy hiểm hơn nữa.” Lâm Thiếu Vũ bình tĩnh nói, quay đầu nhìn mọi người: “Thời điểm khó khăn nhất của chúng ta, cũng là lúc thành Trường An khó khăn nhất, cho nên, hiện tại chúng ta phải xem ai mất thời gian hơn.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right