Chương 524: Lý Gia Sắp Tậ
Bắt đầu từ ngày thứ hai, Chính Nghĩa Giáo liền phái ra đám quân nhỏ đi cướp bóc lương thảo ở bên ngoài. Đại bộ phận của Chính Nghĩa Giáo đều là lưu dân, nhưng đi qua hơn một năm kinh nghiệm, uy lực chiến đấu của bọn họ cũng không thua gì binh lính chính quy.
Hơn nữa, bọn họ có một thứ mà quân chính quy không có, loại này gọi là tín ngưỡng.
Hầu hết những người sẵn sàng gia nhập Chính Nghĩa Giáo đều đã trải qua một cuộc sống tồi tệ, bao gồm nô lệ, khuân vác, đào phạm, dân liều mạng. Trong sâu thẳm trái tim, họ thực sự tin rằng có một vị thần minh nào đó có thể lo cho mình cơm ăn áo mặc.
Mặt khác, nhiều chư hầu vẫn còn đang do dự, phải làm gì nếu thành Trường An thủ được, hay làm gì nếu thành Trường An sụp đổ, những điều này phải được xem xét trước. Nhưng Chính Nghĩa Giáo không cần nghĩ cũng biết, bởi vì nếu không tấn công được thành Trường An thì bọn họ chỉ có một con đường chết.
Bọn họ chỉ là tầng lớp dưới đáy, lại đụng phải một đám người thể diện, cho nên kết quả như thế nào, cũng có thể tưởng tượng được.
Đồng thời, tình hình ở thành Trường An quả thực không mấy lạc quan. Sau hai tháng bị vây hãm, lòng người đang gặp thử thách to lớn, thế gia không e ngại loạn thế, điều họ sợ là không thể giành được nhiều lợi ích hơn trong lúc khó khăn.
Nhưng đối với hầu hết những người không có gì lo lắng về cơm áo gạo tiền, tất cả những gì họ muốn là sự ổn định. Bởi vì sự ổn định hiện tại của họ là điều khó có thể thắng được, mà trong vòng đấu sắp tới, không ai có thể đảm bảo rằng họ vẫn sẽ ổn định.
Về phần tầng lớp dưới ở Trường An, đạo tặc, cường nhân, kẻ lang thang, cũng thừa cơ hội này gây sóng gió. Bọn họ cảm thấy, trật tự đã bị đánh phá, cho nên thừa cơ hội này để lật đổ những người ở tầng trên, đây chính là thời gian để bọn họ ra mặt.
Tình hình an ninh công cộng ở thành Trường An trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết, khiến nhiều người vô cùng hoảng loạn, thực tế không ai có thể biết được trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu.
Ngay trong đêm, sau khi chủ trì quân sự, Lý Nhạc Thiên tiến vào cung và gặp mặt Minh Đế bệ hạ.
Trong tình huống khẩn cấp như vậy, quan hệ cha con đã dịu đi rất nhiều, không cần nói chuyện khách sáo như trước nữa.
Minh Đế ngồi trong ngự thư phòng, tinh thần không tệ, càng không giống với lời đồn bên ngoài về hoàng thượng đang bị bệnh rất nặng, không thể chủ trị triều chính.
“Tình huống hiện tại như thế nào rồi, lương thảo còn đủ không?” Minh Đế hỏi.
"Trong thành Trường An có rất nhiều Phú Hộ, nhà bọn họ có tồn lương, bây giờ là thời kỳ đặc thù, chỉ có thể mạnh tay đánh thuế lương thảo của bọn họ thì may ra mới có thể chống đỡ được, do đó tạm thời chúng ta không cần lo về lương thảo." Lý Nhạc Thiên nói: "Quan trọng là chuyện khác, bây giờ trong thành lời đồn dồn dập, đều là lời nói không mấy xuôi tai, bọn họ nói Lâm Thiếu Vũ chính là Thiên Thần Hạ Phàm, đến trừng phạt Lý gia chúng ta.”
Minh Đế cười lạnh một tiếng, đột nhiên hỏi: "Con đón xem, thành Trường An có thể thủ được không?"
Lý Nhạc Thiên nói: "Lực chiến đấu của quân ta mạnh hơn nghịch tặc, nếu vấn đề lương thảo được giải quyết tốt thì mùa đông sắp tới đây, thời tiết ngày càng lạnh hơn, nghịch tặc ngược lại khó có thể chống đỡ nổi, thế nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Nếu tình thế vẫn cứ tiếp tục giằng co như thế này, sẽ không có lợi cho quốc uy, con chư hầu dẫn binh tới, miệng nói là dọn sạch tặc phỉ, nhưng chưa chắc không có ý đồ ngư ông đắc lợi. Cho dù Trường An có thể vượt qua đợt này, thì e rằng cái đuôi to bên phía các chư hầu cũng sẽ khó giải quyết.”
Minh Đế mở ra hai mắt đục ngầu, ánh mắt nhìn Lý Nhạc Thiên.
"Con nhìn rất rõ, trước kia đúng là đã coi thường con, con quả nhiên có cốt cách của nhà Đế Vương.”
Lý Nhạc Thiên trong lòng giật mình, lời này của Minh Đế đã có ý truyền vị, hắn bối rối quỳ xuống, không ngừng rập đầu lạy.
"Tốt, đứng lên đi, đứng lên mà nói."
Lý Nhạc Thiên đứng người lên, trên mặt vẫn không nén được sự xúc động, hắn nói: "Phụ hoàng, còn có một việc, nhi thần không thể không nói. Nếu thành Trường An vạn nhất thủ không được, thì chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút. Đến lúc đó, Ngư Long hộ vệ sẽ đưa phụ vương rời kinh, bảo vệ an toàn cho phụ vương trước."
Minh Đế cười lắc đầu, nói: "Ta đã trốn qua một lần, không thể trốn nữa, là vua của một nước không thể tiếp tục để mất mặt, cho nên người nên trốn, phải chính là con.”
"Phụ hoàng, ta..."
“Thành Trường An bị phá, thiên hạ nhất định đại loạn, trăm năm huyết mạch của Lý gia sẽ bị chặt đứt, cho nên, con phải nâng lên đại kỳ của Lý gia, bảo vệ huyết mạch của Lý gia chúng ta.” Minh Đế nhẹ vỗ về đỉnh đầu của Lý Nhạc Thiên.
Lý Nhạc Thiên kinh ngạc, chậm rãi ngẩng đầu: "Phụ hoàng, ngày cả người cũng cảm thấy Trường An thủ không được sao?”
Ánh đèn le lói, Lý Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, phát hiện biểu hiện của Minh Đế chưa bao giờ khó coi như thế. Ánh mắt ông như ngọn nến lung linh có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
"Phụ vương, địch yếu ta mạnh, bọn họ cùng lắm là một đám người ô hợp, sau cùng vẫn sẽ bị đánh tan."
Lý Nhạc Thiên nói như thế, nhưng chẳng hay là đang an ủi Minh Đế, hay là tự an ủi chính mình. Quả thực, dù xét từ phương diện nào thì triều đình cũng có ưu thế tuyệt đối trong trận chiến này. Cho nên nói, cuối cùng vẫn là triều đình thắng, chứ không phải là Chính Nghĩa Giáo
Nhưng chiến tranh không phải là sự so sánh số liệu trên bàn, phép cộng, trừ, nhân, chia có thể quyết định thắng bại cuối cùng.
Ngay cả khi mọi mặt đều chiếm ưu thế, Lý Nhạc Thiên vẫn cảm thấy như bất lực như những người khác. Thành Trường An hôm nay đầy mây, che kín bầy trời, mọi người giống như nhìn thấy một trận tuyết dày đang chuẩn bị quét ngang trời.
Đây là đại thế, là chiều hướng phát triển, cũng vừa là đại thế đã mất.
Minh Đế đứng dậy, từ trên giá sách mở ra một gian phòng tối, lấy từ trong đó ra một cái hộp gỗ.
Ánh mắt của Lý Nhạc Thiên nhìn theo bóng dáng của Minh đế, thấy động tác của Minh đế có chút lảo đảo, ông ấy thật sự quá già rồi. Những động tác đơn giản như vậy đã là rất khó khăn đối với ông.
Hộp gỗ mở ra, bên trong là một thanh kiếm.
Thanh kiếm 6 tấc, với các cạnh được mài sắc, tay cầm bằng đồng, trên lưng thanh kiếm có hai ký tự: núi và sông.