Chương 542: Phúc Đức Lặc Là Ai??
Ở sơn trại, nhân duyên của Phúc Đức Lặc không tốt lắm, thứ nhất là hắn lầm lì không thích tiếp xúc với mọi người, thứ hai, bởi vì hắn xuất thân từ Nhung Tộc mà người Đế Quốc luôn có chút ác cảm với Nhung Tộc. Ngoài ra, bây giờ hắn đã trở thành Độc Nhãn Long, cả người trông u ám, cho nên không ai muốn nói chuyện với hắn nữa.
"Hắn đi về hướng nào?" Trình Đại Lôi vô thức nói. Phúc Đức Lặc sẽ không ngu đến mức đi tìm Tống Bá Khang để báo thù, không, Phúc Đức Lặc tuy có chút giống khúc gỗ, nhưng cũng không phải dạng người đần độn như Trương Phì, Cao Phi Báo.
"Đại đương gia, khi đi hắn có để lại một dòng chữ." Lưu Bi.
Trình Đại Lôi tới nhìn một chút, bên trên khối vải trắng là một dòng chữ xiên xiên vẹo vẹo được chắp nối với nhau:
“Ta muốn về nhà.”
Về nhà? Trình Đại Lôi sững sờ, đột nhiên phát hiện, bản thân hắn không hề biết gì về Phúc Đức Lặc. Thậm chí ngay cả Lý Hành Tai cũng không hiểu rõ. Hắn ta bỗng đến rồi lại đi, như một cơn gió thoảng.
Nhà của hắn đến tột cùng là nơi nào?
"Đại đương gia, người vẫn chưa đi xa, hiện tại chúng ta phái người ra, không chừng vẫn tìm được." Lưu Bi hỏi thăm ý tứ Trình Đại Lôi.
Trình Đại Lôi nghĩ nghĩ, nói: "Thôi, nếu đã đánh ngất thủ vệ thì hắn cũng đã quyết tâm rời đi, chúng ta cứ để hắn đi đi.”
Phúc Đức Lặc là một người trầm mặc ít nói, đó là đánh giá chung của nhiều người ở sơn trại. Nhưng lần này Trình Đại Lôi nghĩ, im lặng có lẽ là một loại hành động nào đó để bảo vệ bản thân. Hắn tự mình phong bế bản thân, không ai biết hắn ta đang nghĩ gì mỗi khi tỉnh mộng vào nữa đêm. Đồng thời, không ai biết hắn đến từ đâu hay hắn sẽ đi đâu…Ngay cả Lý Hành Tai cũng không biết gì về chuyện này.
Bây giờ hắn muốn đi, vậy liền để hắn đi thôi. Trước khi đi chịu để lại bốn chữ, hiển nhiên là nhớ rất rõ phần nhân tình này của trại Cáp Mô.
Nói đến Phúc Đức Lặc, liền không khỏi nhớ tới Lý Hành Tai. Đã vài ngày trôi qua khi bọn họ lên kế hoạch giải cứu Lý Hành Tai.
"A Hỉ bên kia tiến hành như thế nào, bao giờ có thể người cứu ra?" Trình Đại Lôi hỏi.
"Ta cũng đang muốn báo cáo với Đại đương gia, chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch. Đường hầm đã được đào tới thành Lương Châu, tối nay hẳn là có thể đem người cứu ra."
Nghe được tin tức này, Trình Đại Lôi thở phào. Người có thể cứu ra thì tốt, chuyện này cũng coi như thuận lợi giải quyết, về sau Lý Hành Tai là muốn ở lại thành Cáp Mô, hoặc là tiếp tục tiến về Trường An, Trình Đại Lôi đều không có ý kiến.
Nhưng hắn không biết tình hình của Lý Hành Tai bây giờ ra sao.
Trình Đại Lôi trong lòng suy nghĩ một hồi, sau đó cùng Lưu Bi đi dạo về phủ thành chủ, cẩn thận hỏi han hành động tối nay, xem A Hỉ sắp xếp như thế nào.
………..
Thành Lương Châu.
Ở một khía cạnh nào đó, cuộc sống của Lý Hành Tai bây giờ đã tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu. Địa bàn hoạt động hiện tại của hắn đã mở rộng ra toàn bộ phủ thành chủ, thậm chí hắn có thể thỉnh thoảng đi dạo quanh thành Lương Châu dưới sự bảo vệ của các trọng binh.
Tống Bá Khang cần Lý Hành Tai xuất hiện trước quân đội và dân thường trong thành, điều này ở một mức độ nào đó có thể cải thiện sự gắn kết của thành Lương Châu. Lý Hành Tai ăn mặc sang trọng, ngồi trên kiệu dạo quanh thành, để người trong thành thấy rõ Lục hoàng tử của Đế Quốc cũng đã xuất hiện ở thành Lương Châu, điều này cho thấy triều đình rất coi trọng đến nơi này.
Đúng là họ Lý đã mất lòng dân từ lâu, nhưng Đế Quốc Hoàng tộc vẫn là sinh vật không dễ để người thường nhìn thấy. Giống như kiếp trước của Trình Đại Lôi, cho dù là ngôi sao bị chửi trên mạng, nếu thực sự nhìn thấy trong đời, hắn cũng nhìn không được mở điện thoại chụp choẹt vài tấm.
Lý Hành Tai hợp tác rất tốt với mong muốn của Tống Bá Khang, điều này đổi lại một mức độ tự do nhất định. Tống Bá Khang nói rất đúng, Lý Hành Tai trước đây vẫn còn quá ngây thơ, đối với một hoàng thân quốc thích, đặc biệt là một hoàng tử có tham vọng hoàng đế, bất kỳ hành vi ấu trĩ nào cũng đều chết người.
Đế Vương vô tình, có nghĩa là không chỉ vô tình với những người xung quanh, mà còn giết chết tình cảm của chính mình từ tận đáy lòng.
Lý Hành Tai đang buộc bản thân phải học cách làm quen việc tiếp xúc với những thứ mà hắn chán ghét. Chuyện này cũng có nhiều nguyên nhân, mà trong đó nguyên nhân quan trọng nhất chính là:
Lý Hành Tai cảm thấy, Phúc Đức Lặc vẫn bị giam tại thành Lương Châu.
Việc trao đổi con tin giữa thành Cáp Mô và thành Lương Châu được tiến hành nhưng Lý Hành Tai lại không hề hay biết, cũng không ai nói chuyện với Lý Hành Tai về vấn đề này. Theo nhận thức của Lý Hành Tai, để bảo vệ Phúc Đức Lặc, hắn phải hợp tác với Tống Bá Khang.
Hôm nay, đi bộ qua con phố dài, hai bên đông đúc người qua lại. Lý Hành Tai ngồi trên kiệu cao, mặc áo choàng đen, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng. Phải thừa nhận rằng Lý Hành Tai sinh ra đã rất anh tuấn. Minh Đế quả nhiên có gen tốt, dù là Lý Hành Tai hay Lý Nhạc Thiên, Lý Uyển Nhi đều có ngoại hình đẹp và khí chất nổi bật.
Đôi mắt sâu thăm thẳm ấy khiến một số cô gái ở hai bên đường phải choáng váng. Một hoàng tử, một hoàng tử anh tuấn, chỉ từ này thôi cũng có thể tạo ra quá nhiều câu chuyện. Như vô số người kể chuyện thường kể, một chàng hoàng tử đẹp trai đem lòng yêu một cô gái thường dân, cô gái ấy không đẹp và tính tình xấu nhưng được chàng hoàng tử yêu đến chết. Hắn thậm chí không muốn ngai vàng, và không quan tâm đến sự phản đối của cả thiên hạ, sau đó hắn đã viết một bài thơ tình dài được truyền tụng khắp nơi.
Cô nương kia không hoài xuân, thiếu nữ tâm tình luôn luôn thơ, những cô gái này cúi đầu, không dám nhìn nếu muốn cũng không dám nhìn, mà là lặng lẽ ngẩng đầu nhìn chung quanh. Trông đi ngó lại, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, đôi mắt ngấn đầy giọt lệ.
Đúng vào lúc này, đông một tiếng, một cục gạch từ hai bên đường phố vứt ra, nện ở trên đỉnh đầu Lý Hành Tai.
Tống Bá Khang giật mình, vội nói: "Người nào, bảo hộ hoàng tử!"
Người gây ra họa rất nhanh bị tóm lại, mang đến trước kiệu, Tống Bá Khang giận tím mặt, nói: "Kéo xuống, ném vào đại lao, hỏi cho ra đồng bọn."
"Chậm!" Lý Hành Tai xoa cái trán sưng sưng, vươn một tay ra ngăn cản mệnh lệnh của Tống Bá Khang và nhìn xuống người vừa ném gạch về phía mình.