Chương 541: Không Lời Từ Biệt

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,743 lượt đọc

Chương 541: Không Lời Từ Biệt

Màn giao đấu của Trình Đại Lôi cùng Tần Man tuy chậm mà nhanh, hai người thay đổi chiêu thức rất nhanh, bởi vì khi đối phương ra tay, người kia lập tức biết cách đối phó. Hầu hết thời gian, họ vòng xung quanh nhau, nhìn chằm chằm vào vai đối phương.

Trong mắt những người bình thường, quá trình này cực kỳ nhàm chán. Nhưng với những người như Triệu Tử Long, họ có thể thấy nhiều điều hơn thế.

Triệu Tử Long, Quan Ngư, Trương Phì, Cao Phi Báo, Tần Man là năm hổ tướng của sơn trại. Ngày thường, năm người thường xuyên tiếp xúc với nhau, mỗi người đứng đầu một đội, còn có tranh giành lẫn nhau. Binh lính dưới quyền bọn họ cũng thường nói về việc ai trong số năm người mạnh hơn.

Bàn về thương pháp thì chính là Triệu Tử Long, nhưng khả năng dẫn quân xung trận của Quan Ngư là mạnh nhất, nhưng khi gặp Trương Phì, bọn họ không dám nói là sẽ thắng. Trương Phì rất hung dữ và mạnh mẽ, có thể thể hiện những khả năng mà người thường không thể tưởng tượng được. Về phần Tần Man, hắn thuộc kiểu người thi đấu ổn định. Nhìn chung, không có nhiều sự khác biệt giữa năm người.

Nhưng hôm nay, mọi người phát hiện Tần Man từ hôn mê tỉnh lại, sức lực tăng vọt. Bốn người còn lại suy nghĩ, nếu bây giờ bốn người cùng chiến đấu với Tần Man, bọn họ sẽ không có cơ hội chiến thắng.

Tại thời điểm này, trận đấu trong đấu trường đã kết thúc. Không quan trọng là hai bên ai thắng hay thua. Nếu thực sự muốn phân biệt thắng thua, đó phải là một trận chiến sinh tử, kẻ thua thì chết mà kẻ sống thì chiến thắng.

Mục đích của Trình Đại Lôi là ước lượng sức mạnh của Tần Man. Hệ thống không hề lừa gạt mình, Tần Man thực sự đã vươn lên đẳng cấp tuyệt thế, có lẽ sẽ không mất bao lâu nữa hắn có thể tiêu hóa hết toàn bộ sức mạnh của đẳng cấp tuyệt thế.

Trình Đại Lôi rất vui mừng, bây giờ ngoài mình, thì sơn trại đã có thêm một cao thủ đẳng cấp tuyệt thế. Trình Đại Lôi cũng có niềm tin trong lòng khi gặp lại kẻ thù trong tương lai.

Trình Đại Lôi một mình trở về phủ tướng quân, Tần Man bị giữ lại ngay khi vừa bước ra khỏi sàn đấu. Triệu Tử Long, Cao Phi Báo và những người khác vây quanh hắn ta, mắt họ giống như quan sát một con khỉ đột đang lẫn trong đám đông.

"Tần đại ca, ngươi làm sao lại đột nhiên lợi hại như vậy?" Triệu Tử Long.

"Có à, rất lợi hại à." Tần Man không thích ứng được sự nhiệt tình của những người này.

"Tần đại ca, chúng ta đi lên so tay một chút." Cao Phi Báo đã nóng lòng muốn thử.

"Hay là thôi đi, ta sợ đả thương ngươi." Tần Man.

Ách...lời nói thành thật như vậy đúng làm khiến người ta nghẹn họng.

Cao Phi Báo hít sâu một hơi, bình phục hô hấp, nghiêm túc hỏi: "Tần đại ca, bản lĩnh này ngươi học ở đâu ra, không thể có khả năng đột nhiên thay đổi lợi hại như vậy được."

Tần Man nghĩ nghĩ rồi hạ giọng nói: "Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi cũng đừng nói ra bên ngoài..."

Tất cả mọi người đều vểnh tai, người nào cũng không muốn bỏ qua một chữ, sau đó lại nghe Tần Man chân thành nói:

"Tiên nhân đã nhắc đến ta…”

Tuy Tần Man nói phải giữ bí mật, nhưng loại chuyện này nếu có thể giữ bí mật được thì mới là lạ. Bảy thanh tám lưỡi, tin tức rất nhanh đã truyền ra. Đối với những người bình thường, vấn đề này không là gì, nhưng Triệu Tử Long và những người khác lại rất quan tâm.

Vốn dĩ mọi người đều ngang tài ngang sức, không ai kém ai hơn ai, vậy tại sao tiên nhân lại chỉ nhắc đến Tần Man, hắn mới phủi phủi đất mất cái đã có thể vượt qua bọn họ.

Trương Tam Gia tính khí nóng nảy, nói: "Không được, ta phải quay về thắp hương cho tiên nhân, để tiên nhân cũng nhắc đến ra.”

"Tam gia chờ ta một chút, cùng đi cùng đi." Cao Phi Báo.

Triệu Tử Long cùng Quan Ngư hai mặt nhìn nhau, Quan Ngư cười ha hả, nói: "Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, chuyện của thần quỷ chỉ là đem ra lừa gạt người khác.”

Triệu Tử Long liên tục gật đầu: "Bản lĩnh của nam nhân phải tự học từng chút một, cầu Thần xem bói thì chỉ có kẻ ngu mới làm.”

"Tử Long hiểu là tốt." Quan Ngư nói: "Ta còn có chút quân vụ phải xử lý, chúng ta tối nay trò chuyện tiếp."

"Đúng, đúng, ta vừa lúc cũng nghĩ đến một số việc."

Triệu Tử Long đi một vòng quanh thành, liếc nhìn phía sau không có ai đi theo, thì lập tức quay đầu sang phương hướng khác.

Không thể tin hoàn toàn mấy chuyện thần tiên, ma quỷ, nhưng cũng không thể không tin. Mặc dù Tử không nói đến sức mạnh kỳ lạ và hỗn loạn, nhưng Tử không nói rằng, không có thế lực kỳ lạ và hỗn loạn trên thế giới. Bản thân Trình Đại Lôi rõ ràng là một kẻ quái dị như vậy.

Hắn đi một vòng quanh thành, cuối cùng quyết định đến chỗ Olympina. Vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Quan Ngư đã đứng sẵn trong sân, trước mặt Olympina.

"Thánh Nữ điện hạ, ta đột nhiên rất có hứng thú với giáo nghĩa của mọi người, cho nên mới đến đây hỏi thăm một chút, thần tiên của các người có hay báo mộng không?”

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Quan Ngư liền quay lại. Hắn cùng Triệu Tử Long hai mắt nhìn nhau, cả hai đều sững sờ.

Bầu không khí nhất thời hết sức khó xử.

………….

Trình Đại Lôi thong thả đi bộ trên đường trở về phủ thành chủ. Thành đã được nâng cấp, phủ tướng quân ban đầu cũng đã trở thành phủ thành chủ, cổng thành cũng đã có thẻ bài, từ Cầm Xuyên quan đổi thành thành Cáp Mô.

Trình Đại Lôi cũng từ sơn tặc của sơn trại trở thành thành chủ của thành Cáp Mô. Nhưng bắt đắc dĩ là, xưng hô của mọi người đối với hắn vẫn để là “Đại đương gia”

Trình Đại Lôi còn chưa hồi phủ, thì đã bị Lưu Bi vội vã đi tới ngăn cản lại.

"Đại đương gia, Đại đương gia..."

Trình Đại Lôi nhìn hắn chạy thở hồng hộc, cũng giật mình, sơn trại vừa an ổn mấy ngày, bây giờ lại xảy ra chuyện gì.

"Làm sao?" Trình Đại Lôi hỏi.

"Phúc Đức Lặc đi rồi."

"Đi?" Trình Đại Lôi kinh ngạc: "Đi đâu?"

Phúc Đức Lặc đang nằm dưỡng thương ở nhà thuốc. Sau những ngày này, vết thương của hắn đã được cải thiện. Chỉ là con mắt bị mù sẽ không bao giờ hồi phục. Vì vậy, Trình Đại Lôi vẫn giữ hắn ở trong nhà thuốc, hy vọng rằng hắn có thể thoát ra khỏi bóng tối càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, hôm nay Phúc Đức Lặc đã một mình rời Cầm Xuyên quan mà không nói lời từ biệt.

"Không phải có người chăm sóc hắn à, làm sao lại để hắn đi?" Trình Đại Lôi nghĩ mãi mà không rõ, Phúc Đức Lặc có thể hướng nào.

"Người trông coi đều bị hắn đánh ngất xỉu, khi ấy tất cả mọi người đang ở võ trường, cho nên không ai trông thấy hắn rời đi. Vệ binh ở cổng thành cũng chỉ nghĩ hắn đi giải sầu mà thôi, cho nên không có hỏi.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right