Chương 551: Đạp Mã Phá Trường An II
Một dòng nước lũ màu đen tràn vào cổng thành, phía sau lưng bọn họ đều thêu lên một con cóc, loại sinh vật xấu xí này đã trở thành biểu tượng kinh khủng trong lòng Đế Quốc. Quân đội triều định cố gắng xông về phía trước, muốn chặn kẻ địch lui ra bên ngoài thành, hai dòng nước lũ hung tợn va chạm vào nhau, máu đỏ văng lên tung tóe.
Lý Nhạc Thiên xung phong đi đầu, xuất hiện ngay phía trước đội nhũ, hắn nắm chặt kiếm, cao cao giơ lên, lại nằng nề vung xuống.
"Giết, cùng ta giết!"
“An toàn của điện hạ là quan trọng nhất, chúng ta yểm hộ điện hạ rút lui.” Thị vệ phụ trách bảo vệ Lý Nhạc Thiên nói.
Lý Nhạc Thiên dùng kiếm chém đứt đầu một tên khởi nghĩa quân, máu tươi văng lên mặt hắn, hắn duỗi tay gạt đi, đồng tử đã che kín tia máu đỏ tươi.
"Giết, ai dám lui ra thì số phận cũng sẽ giống với tên này.”
Binh lính bắt đầu nổi lên một làn sóng nhỏ, sự dũng cảm của Lý Nhạc Thiên đã kích thích tất cả mọi người, bọn họ nắm chặt vũ khí trong tay, sau đó lại nghênh đón một sự hy sinh càng lớn.
Bên trong và bên ngoài cổng thành đều ngập tràn sát ý, thi thể đè ép thi thể, tàn chi chồng lên tàn chi, Lý Nhạc Thiên ở trung tâm cũng không ngừng chém giết.
Chém trái, chém phải, đâm ngang…
Hai tay của hắn cầm kiếm, chiêu thức cơ bản nhất, khó có thể nói trận chiến lúc này phụ thuộc vào trí não hay là trí nhớ thuần túy của cơ bắp.
Chiến đấu từ trước tới giờ không phải là chuyện đùa, hãy dùng sức mạnh xuyên thủng trái tim của kẻ thù, giết chết cũng giống như tạo lại sinh mệnh cho bản thân mình, nhưng đồng thời cũng đang chực chờ bị đối phương giết chết vào bất cứ lúc nào.
Một mũi tên lạc bắn vào vai của Lý Nhạc Thiên, hắn khuỵu xuống vì đau đớn, sau đó ngang nhiên đứng dậy và dùng kiếm đâm vào bụng dưới của kẻ thù.
Trong tình huống này, không ai có thể phân biệt được mũi tên đó đến từ đâu, Chính Nghĩa Giáo hoặc là Đế Quốc. Máu vẫn tiếp tục chảy, Lý Nhạc Thiên đã hơi chóng mặt vì kiệt sức và mất máu quá nhiều.”
"Điện hạ, rút lui đi." Đội trưởng thị vệ nói.
"Không thối lui, cùng ta giết!" Lý Nhạc Thiên dùng hết sức rống lên, nhưng hắn lại càng ngày càng yếu.
Đội trưởng thị vệ hung hăng cắn răng một cái, cõng Lý Nhạc Thiên trên lưng, dùng kiếm chém những kẻ thù xung quanh mình và bỏ chạy về phía tây thành cổng thành.
"Không thối lui, không thối lui..." Lý Nhạc Thiên hấp hối, muốn dùng sức lực cuối cùng để cố gắng xoay chuyển tình thế.
Đội trưởng thị vệ hộ tống Lý Nhạc Thiên rời đi, đó là lựa chọn tốt nhất cho Lý Nhạc Thiên, nhưng không nhất thiết là cho trận chiến.
Đối với lòng dũng cảm của binh lính, thì hành động rời đi của Lý Nhạc Thiên đã lấy đi nhuệ khí cuối cùng của quân đội triều đình và cũng lấy đi khả năng chiến thắng duy nhất. Một đội ngũ mất tinh thần thì không khác gì lợn và chó bị giết thịt.
Đương nhiên, không thể nói là không có chút nào khác biệt, ít nhất heo và chó vẫn khó đối phó hơn.
Lý Nhạc Thiên hiểu rõ điều này, thậm chí hắn còn chuẩn bị sống chết với thành Trường An, chết trên chiến trường. Tuy nhiên, cuối cùng hắn vẫn không thể làm gì được, mà chỉ có thể tự mình một đường chạy về phía tây dưới sự bảo vệ của thị vệ.
Lúc này, không chỉ có Lý Nhạc Thiên bỏ chạy, mà các thương nhân, bình dân, quan lớn... đều lao ra khỏi thành giống như châu chấu đang bốc cháy.
Cửa thành ở phía tây đang vô cùng chen chúc, có nam nhân chửi mắng, hài tử khóc nỉ non, nữ nhân nức nở. Những người này phần lớn đều là đại nhân vật của toàn bộ Đế Quốc và bọn họ cũng đều là người có thể diện.
Nhưng hôm nay, thể diện của những ngày đã không còn nữa.
"Đại Vương Tử!"
Một tên lão tướng đứng đợi ở cửa thành, dường như vẫn một mực chờ đợi Lý Nhạc Thiên. Lý Nhạc Thiên dùng khí lực cuối cùng đẩy thị vệ ra, đi lảo đảo đến gần.
Viên lão tướng này là tướng quân của Đế Quốc, Uất Trì Ly. Dưới tay của ông ta có vô số các cao thủ, nếu như lúc này tụ tập nhân mã, giết trở lại cửa Đông, thì trận chiến này thắng bại còn chưa thể xác định.
"Uất Trì tướng quân..."
Uất Trì Ly liên tục ho khan, hắn đã cao tuổi, cũng không còn là một mãnh hổ chém giết ngang dọc ở chiến trường.
"Đại Điện Hạ, chúng ta mau đi thôi, lão thần sẽ hộ tống điện hạ rời đi!”
Lý Nhạc Thiên khẽ giật mình, trong lòng có cái gì đó như vỡ vụn. Sau đó, hắn mới nhớ ra một số chuyện. Uất Trì Ly quyền cao chức trọng, hơn một nửa số tướng lĩnh nổi tiếng trong Đế Quốc đều do ông ta huấn luyện. Nhưng trong trận chiến này, biểu hiện của ông ta không hề ngu xuẩn, nhưng cũng chỉ ở mức bình thường mà thôi.
Hoảng hốt, là hắn cũng đang chờ đợi tặc nhân phá thành.
Người được phụ vương mình xem là rường cột của Đế Quốc, cũng xem là người có lòng trung thành tuyệt đối với Đế Quốc.
Trung thành hay bất trung, chân thật hay gian dối, đây cũng là tình thế hiện tại của Đế Quốc. Lý Nhạc Thiên từng nhớ Minh Đế đã nói với mình rằng: dưỡng sĩ như nuôi đài bàng, nếu no bụng, nó sẽ bỏ đi, còn nếu nó đói, nó sẽ cắn chủ.
Xem ra, hắn hiện tại cái gì cũng không trách được, hắn nhu nhược, dường như chỉ có Đế Minh mới có quyền chỉ trích. Cho dù muốn trách móc cái gì, Lý Nhạc Thiên thật sự cũng không còn khí lực.
Vào ngày thành Trường An bị phá, Lý Nhạc Thiên bị một mũi tên bắn trọng thương, ngay dưới sự yểm hộ của Uất Trì Ly, hắn đã đưa đội quân bại trận ra khỏi thành Trường An từ cổng phía tây.
Thành Trường An đã bị phá và khối màn che cuối cùng của Đế Quốc cũng bị xé bỏ. Nhưng vào thời điểm này, còn quá sớm để nói rằng Chính Nghĩa Giáo đã thắng trận này.
Quân đội triều đình không thiếu người đào ngũ, nhưng cũng không thiếu hãn tướng, những người này đã dẫn theo binh mã còn sót lại chiến đấu trên đường phố với phỉ binh của Chính Nghĩa Giáo ngay trong thành Trường An, nhưng đến cuối cùng vẫn bị bại đến thảm hại.
Lúc này, Lâm Thiếu Vũ cùng với những thụ hạ tinh nhuệ của mình, trực tiếp chạy tới Hoàng cung.
Tại đây, hắn sẽ chạm trán với một trong những đội ngũ tinh nhuệ nhất của Đế Quốc, Ngư Long Vệ.