Chương 552: Đạp Mã Phá Trường An III

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,356 lượt đọc

Chương 552: Đạp Mã Phá Trường An III

Đế Quốc là Đế Quốc binh, nhưng chưa chắc là binh của Lý gia, bọn họ phần lớn đều do các Chư Hầu nắm giữ trong tay, nhưng Ngư Long vệ thì lại đích thân do Minh Đế huấn luyện, thân thủ đề bạt, thật sự là đội ngũ nằm trong tay của Minh Đế.

Trận chiến đang vô cùng gian nan, theo sự kiên quyết của hoàng cung, thì phỉ binh của Chính Nghĩa Giáo đều đang tập trung ở ngoài cửa.

"Bệ hạ, thành Trường An đã phá, lão nô hộ tống bệ hạ rời đi." Lưu A Cát quỳ gối trước mặt Minh Đế.

Minh Đế ngồi trên Kim Điện, văn võ bá quan hoàn toàn không có tung tích, trước mắt chỉ có một thái giám. Ở trước mặt hắn, bày biện một cây thiết thương, trong mặt Minh Đế có hoang mang, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, cùng hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của Lưu A Cát.

"Bệ hạ..." Lưu A Cát gọi một tiếng.

Minh Đế chợt bừng tỉnh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nói: "Cái gì, ngươi mới vừa nói cái gì?"

"Tặc binh đã phá thành Trường An, hiện tại đang cùng Ngư Long vệ ác chiến, vì suy nghĩ cho long thể của bệ hạ, lão nô sẽ hộ tống bệ hạ rời đi."

"Rời đi, lại muốn chạy trốn sao?" Giọng nói của Minh Đế có chút hoảng hốt.

Lưu A Cát không dám trả lời, làm sao có thể nói chạy trốn, làm sao có thể nói chạy trốn nếu là đi Đông Tuần, Tây săn, Bắc bơi, Nam thú đây.

Minh Đế lắc đầu, ánh mắt chuyển từ đục ngầu sang trong veo, ông ta đứng lên, trên thân mắc long bào dài.

“Ta đã trốn một lần, cho nên lần này không muốn trốn nữa.”

"Bệ hạ." Giọng nói của Lưu A Cát có chút khàn khàn.

"A Cát, sau này mọi người sẽ đánh giá chúng ta như thế nào??" Minh Đế hỏi.

"Bệ hạ anh minh thần võ, chuyện người đã làm nhất định sẽ được ghi nhớ." Hốc mắt Lưu A Cát đã phiếm hồng.

"Nhung Tộc xâm lấn biên giới, dân chúng lầm than, Chư Hầu xưng bá, ngang ngược quát tháo." Minh Đế cười khổ lắc đầu: "Lý gia chúng ta quản những việc này, quả thật không tốt. Không phá thì không xây được, chỉ hy vọng người đến sau, có thể làm giỏi hơn ta."

"Bệ hạ, ngày sau chưa hẳn không có Đông Sơn Tái Khởi, tặc phỉ càn rỡ, tất nhiên không được lâu dài."

"Không, một đời ta ngồi trên Long ỷ cũng không có thể diện gì." Minh Đế đứng thẳng người lên: "Hiện tại, trẫm muốn chết một cách tử tế nhất.”

Đại môn của hoàng cung bị công phá, thứ đối mặt tiếp theo chính là cung điện huy hoàng khí phái, cùng Ngư Long vệ tinh nhuệ.

Khởi Nghĩa Quân cùng Ngư Long Vệ chính thức va chạm.

Vũ tiễn, Nỗ Cơ, máy bắn đá, xe lửa... Chính Nghĩa Giáo lấy đà bao vây, tấn công cái gọi là đội quân mạnh nhất của Đế Quốc này. Những mũi tên bằng lông vũ xuyên qua cổ họng, máy bắn đá đem đầu nện thành nhão nhoẹt, xa lửa bốc cháy lao vào đám đông, gây ra những tiếng la hét, thảm thiết.

Con người là sinh vật mạnh mẽ và có thể tạo ra vũ khí mạnh mẽ, nhưng họ rất mong manh nên dễ bị tổn thương bởi vũ khí.

Tuy nhiên, đây chưa phải là nỗi kinh hoàng, đáng sợ nhất vẫn là con người.

Lâm Thiếu Vũ mặc áo choàng đen và áo giáp đen, ngồi trên một con ngựa chiến màu đen sáng bóng. Chiếc áo choàng đen xuất hiện một màu tím kỳ lạ dưới ánh sáng mặt trời.

Cầm thiết thương trong tay, hắn bất khả chiến bại ở bất cứ nơi đâu, hắn đưa những thủ hạ ưu tú của mình đến sảnh chính của cung điện. Giống như một ngọn giáo sắc bén, nó xuyên qua đám đông dày đặc và lá cờ bay phấp phới sau lưng hắn, chữ Nghĩa bên trên giống như đã được tạc vào sâu trong não.

Người cùng ngựa xông vào Kim Điện, Ngư Long vệ cũng ô ép lao về phía trước.

Trường thường của Lâm Xung ngăn cản kẻ địch, nói: “Thủ lĩnh, ngươi cứ đi làm việc của mình đi, ta sẽ cản bọn họ lại.”

Vó ngựa giẫm lên gạch vàng phát ra tiếng vù vù, lúc này nghe vô cùng nặng nề. Nương theo tiếng vó ngựa, Lâm Thiếu Vũ cưỡi ngựa đi vào Kim Điện, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu xuống, đổ bóng hắn xuống mặt đất và kéo dài nó ra một cách dữ dội.

Minh Đế ngồi tại trên long ỷ, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Thiếu Vũ. Cùng lúc đó, ánh mắt Lâm Thiếu Vũ cũng đang nhìn ông ta, ánh mặt của hai người trên không trung đụng vào nhau.

Một người già nua, một người trẻ tuổi.

Một người gần đất xa trời, một người phảng phất giống như tân sinh.

Đại điện trống trải như thế, lại hoảng hốt như không thể dung được ánh mắt va chạm làm dấy lên những đợt sóng ngầm.

"Nghịch tặc, muốn chết!"

Lưu A Cát chửi ầm lên, thân thể giống như dây cung đang kéo căng, lúc phất trần trong tay phất qua không khí, phát ra tiếng xào xạc sắc bén, giống hết âm thanh băng lãnh của một thanh kiếm.

Đại điện rất trống trải, từ long ỷ đến cửa chính Kim điện có một khoảng cách khá xa, nhưng thân thể già yếu của Lưu A Cát lúc này lại khỏe như vượn trắng. Nếu như Bạch Nguyên Phi ở đây, hắn sẽ choáng váng, tài khinh công của lão thái giám này nhất định không hề thua kém hắn.

Ngươi cho rằng hắn là một tên thái giám, nhưng thật ra hắn là một chiến binh, một chiến binh vô cùng mạnh mẽ.

Lưu A Cát có thân thủ cực tốt, trong đại nội hoàng cung, thậm chí toàn bộ Đế Quốc, thì số lượng cao thủ như hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hắn ở bên cạnh Minh Đế, nhưng một thân công phu lại bắt nguồn từ giang hồ.

Giang hồ quyết đấu cùng chém giết trên chiến trường là hai chuyện khác nhau. Trên chiến trường coi trọng thẳng thắn thoải mái, dùng binh giáo nặng nề đập nát đầu kẻ địch. Nhưng trên giang hồ lại coi trọng nắm đấm và bản lĩnh, thắng bại nằm trong lòng người.

Mặc dù khác nhau, nhưng chúng vẫn có chỗ giống nhau. Tất cả đều phải chú ý đến tốc độ, sức mạnh và phản ứng tức thì.

Lâm Thiếu Vũ ngồi trên lưng ngựa, thiết thương hời hợt chuyển động, trường thương làm cho Lưu A Cát không thể đến gần và bị ngăn cách ở phạm vi bên ngoài.

Vượt sóng thất điệp thương, là chiêu thức thuộc về lối chơi hoa thương, dùng thương pháp phức tạp để dụ địch vào sâu, sau đó kết liễu đối phương chỉ với một chiêu.

Lưu A Cát nổ lực muốn phá thương pháp của Lâm Thiếu Vũ, hắn thể hiện hết sức mạnh của mình, thậm chí còn vượt quá trình độ. Nhưng vẫn không có cách nào đột phá được vòng vây thương pháp của Lâm Thiếu Vũ, đồng thời Lâm Thiếu Vũ cũng tùy ý tấn công, khiến hắn vừa phải nổ lực tránh né.

Trước khi quyết định động thủ, Lưu A Cát cũng không phải là hoàn toàn không có phần thắng. Từ những phân tích của thông tin mà hắn nhận được, thì trận chiến bắt đầu đến bây giờ, Lâm Thiếu Vũ chưa từng ngừng tay, chiến đấu cường độ cao liên tục là tiêu hao rất lớn về thể lực của bất kỳ ai. Mình coi như nhất thời không thắng được đối phương, nhưng chầm chậm đem thời gian chiến đấu kéo dài, thì vẫn sẽ có cơ hội giết chết đối phương.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right