Chương 553: Cuộc Chiến của Hoàng Đế
Thế nhưng, cho đến bây giờ, Lưu A Cát còn không hề nhận thấy Lâm Thiếu Vũ lộ ra biểu hiện mệt mỏi, hắn ta giống như một hòn than cháy không bao giờ tắt, trừ khi thiêu thân thành tro.
Vượt sóng Thất Điệp thương, nhất thương Thất Điệp, sức mạnh cộng dồn sức mạnh, giống như từng lớp sóng đánh về phía Lưu A Cát, đúng như câu nói kia, một làn sóng nhiều hơn một làn sóng.
Lưu A Cát bày ra tư thể uyển chuyển, vừa lui lại lui, thẳng đến khi không thể lui được nữa, sau đó hắn không thể phá được thương pháp của Lâm Thiếu Vũ, mà bị một thương đâm thủng bả vai.
Minh Đế ngồi tại trên long ỷ, cao cao tại thượng, giống như một con rồng đang ngủ, híp mắt lại không biết suy nghĩ cái gì.
Khi Lâm Thiếu Vũ tấn công và quyết định giết Lưu A Cát, một ngọn thương bất ngờ lao tới và buộc Lâm Thiếu Vũ lui lại.
Trong mắt Lâm Thiếu Vũ lóe lên một tia kinh ngạc, hắn ngẩng đầu lên, phát hiện thương là do chính tay Minh Đế ném ra.
Minh Đế giờ phút này đã vươn người đứng dậy, long bào trên người giương nanh múa vuốt, giống như muốn phá vách tường mà ra.
Nhìn Lâm Thiếu Vũ, ông ta mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng của phụ thân của Lâm Thiếu Vũ. Khi đó Lâm Vấn Thiên còn trẻ, Minh Đế cũng là thiếu niên, hai người mặc quần áo sặc sỡ, thỉnh thoảng nổi giận có khi uống rượu say sưa, có khi dẫn chó dẫn thương, làm náo động cả thành Trường An phồn hoa.
Tất nhiên, đây là chuyện trong quá khứ. Thiếu niên Trường An trước đây giờ đã là Cửu Ngũ Chí Tôn và là một ông già, trong khi Lâm Vấn Thiên bị hành quyết trên đường phố bởi đích thân Minh Đế hạ lệnh.
Đương nhiên Minh Đế sẽ không hối hận, nhưng không còn người có thể nói chuyện thâu đêm suốt sáng, dù sao cũng có mấy phần cô đơn.
Giang sơn đời nào cũng có người tài, đã từng là thiếu niên Trường An cũng biến thành ông lão tóc trắng, người già sẽ luôn bị lớp người trẻ đứng lên thay thế.
Thương pháp của Lâm Thiếu Vũ lợi hại hơn rất nhiều so với Lâm Vấn Thiên năm đó. Điều khiến Minh Đế thổn thức chính là, tại sao mình lại không có một đứa con trai có thể đứng ra cản mũi thương của Lâm Thiếu Vũ.
Đây luôn luôn là nỗi khổ sở của Minh Đế.
Lâm Thiếu Vũ dường như hiểu được tâm trạng của Minh Đế vào lúc này, hắn nhặt trường thương trên mặt đất lên, đưa lại cho Minh Đế. Minh Đế thuận tay bắt lấy, vượt qua án thư, đứng trên bậc thềm kim ngọc.
"Bệ hạ!" Lưu A Cát thất thanh nói.
Minh Đế lắc đầu, nâng lên trường thương, xa xa chỉ về phía Lâm Thiếu Vũ.
"Ngươi đến!"
Đây là trận chiến giữa vua mới và vua cũ, phần thưởng của người chiến thắng là Đế Quốc chín vạn lý giang sơn, mà một thái giám không có tư cách can thiệp vào.
Lâm Thiếu Vũ duy trì đủ sự tôn trọng đối với Minh Đế, hắn nhảy xuống lưng ngựa, thân thể lao về phía trước, khiêu khích dữ dội khi đến gần Minh Đế, trường thương cũng đâm về phía Minh Đế.
Giống như một dũng sĩ muốn xuyên thủng ánh mặt trời chói chang.
Minh Đế đồng dạng vọt lên, hai thanh thương va chạm trên không trụng, phát ra âm thanh nặng nề, sau đó từng cái rút lui, giống như dã thú ném vào trong đấu trường, vờn quanh đối phương, tìm kiếm sơ hở của kẻ địch.
Lâm Thiếu Vũ đã nhìn lầm Minh Đế.
Ông lão gần đất xa trời này, lại thể hiện ra thể lực dũng mãnh không thể tưởng tượng được, gầm lên tiếng gầm cuối cùng của mình trên bầu trời như một con thú sắp chết.
Trường An không chỉ có Lâm gia thương, mà còn có Lý gia thương.
Lý gia Bàn Long Thương.
Thời gian trôi qua quá lâu, lâu đến nỗi không ái nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Lý gia cũng không phải là sinh ra đã là Hoàng tộc, giang sơn của bọn họ cũng là chiếu đấu, tranh giành mà có.
Vị vua khai quốc Đại Võ, danh xưng Vũ Tôn thiên hạ, dựa vào một cây thiết thương thu thập sơn hà.
Mà thương pháp năm đó người từng dùng, cũng chính là thương pháp của Minh Đế dùng lúc này.
Lý gia Bàn Long Thương, còn gọi là Bàn Long Bát Đả thương.
Bàn Long Bát Đả thương, tên như ý nghĩa có tám loại phương pháp đánh, đập, châm ngòi, xoay chuyển như lá rơi, có Thanh Long vung đuôi, rồng đen vỗ nước, mây trắng nhập rồng.
Mỗi chiêu trong tám chiêu đều có những đặc điểm riêng, phức tạp, tinh xảo, đòi hỏi người sử dụng phải có sức lực lớn. Nói một cách đơn giản, không chỉ tứ chi phải phát triển mà trí óc cũng phải phát triển.
Tất nhiên, vị hoàng đế khai quóc, được gọi là Vũ Tôn của thiên hạ, đây là những gì mà ông ấy tự gọi mình. Một khi một người trở thành hoàng đế, hắn sẽ dành tất cả những điều tốt đẹp cho bản thân và cũng tự gọi mình là: Chí Tôn minh Thánh Đức võ Văn Cực...
Tên đầy đủ gồm 24 ký tự, khi dâng lễ lên trời hàng năm, Minh Đế phải học thuộc mấy ngày mới có thể học thuộc lòng.
Nhưng trong miệng của đối thủ, ông ta thường được gọi là Lý Man Tử.
Chữ “Man” này đã cho thấy ông ta là một người không nói chuyện đáo lý, mặt khác cũng cho thấy, nam nhân này vô cùng cường đại.
Trên thực tế, Lý Man Tử không chỉ có sức mạnh, mà bộ não của ông ta cũng rất hữu dụng, có thể phát huy ra sức mạnh lớn nhất của nó trong tay mình. Tuy nhiên, trăm năm trôi qua, trong Lý gia chưa từng có một người tài giỏi như Lý Man Tử. Hôm nay, Minh Đế là người duy nhất trong Lý gia thông thạo tám chiêu thức của Bàn Long Thương, về phần những người khác, hầu hết đều chỉ có thể thành thạo một hoặc hai.
Hôm nay là cuộc đọ sức giữa thương pháp Lý gia và Lâm gia.
Lâm Thiếu Vũ biết mình đánh giá thấp Minh Đế, lại không ngờ lão nhân này lại có sức chiến đấu như vậy. Nhưng cũng chỉ có vậy thôi, dù sao thì ông ta đã già rồi, khỏe mạnh cũng chỉ là đã từng, thế gian này đã không còn là vũ đài của ông ta nữa.
Lâm Thiếu Vũ tiến công, hai tay cầm thương, cánh tay trái xuất lực, trường thương quấn lấy cổ tay Minh Đế.
Keng!
Thương của Minh Đế nhẹ nhàng đập lên cán thương của Lâm Thiếu Vũ, người bốn lạng, kẻ nữa cân, một thân khí lực của Lâm Thiếu Vũ liền bị đẩy đi nơi khác.
Lâm Thiếu Vũ khẽ giật mình, thu lực không kịp, tiến lên mấy bước. Hắn đang bận ổn định thân thể, nhưng nhìn thấy Minh Đế còn đang thủ thế, giống như con cóc ngồi chồm hổm trên mặt đất, an tọa bất động, chỉ chờ côn trùng đi qua, mới phun ra lưỡi dài.
Đôi mắt ấy ẩn hiện trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, đáy mắt trong veo, con ngươi tụ lại, đôi mắt như muốn nói:
Dù cho là ngươi tuổi trẻ, nhưng chiến đấu chân chính không phải loại tiểu hài từ như ngươi có thể hiểu được.