Chương 565: Năm Đại Quân Tấn Công

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,882 lượt đọc

Chương 565: Năm Đại Quân Tấn Công

Giờ phút này đuổi tới, quan sát thấy Triệu Tử Long vẫn còn ở bên ngoài vây, cũng không có tấn công vào đại doanh quân địch.

Trương Phì cười ha ha, nói: “Tử Long huynh đệ quả nhiên trượng nghĩa, không có một mình ăn hết.”

Triệu Tử Long không phải là không muốn ăn một mình, mà là ăn không trôi.

Trước khi Trương Phì và bốn người khác đến nơi, binh lực giữ phe mình và kẻ thù đã lên tới con số đáng sợ là mười ăn một. Nếu thực sự mở ra tiền tuyến, Triệu Tử Long có lẽ sẽ sử dụng khả năng cơ động cực cao của kỵ binh để gặm nhấm kẻ địch từng chút một. Nhưng để đánh bại 3 vạn quân Lương Châu trong một ngày, quả thực là có chút ép buộc.

Đối mặt với sự khen ngợi của Trương Phì, Triệu Tử Long cũng chỉ giả vờ chấp nhận nó. Nhưng trong lòng lại nghĩ, chính mình có phải quá bảo thủ hay không. Đáng lẽ phải tìm cách tấn công và giải quyết trận chiến trước khi họ đến nơi.

Không chỉ Trương Phì, mà đám người Tần Man cũng lộ ra vẻ hài lòng trên mặt. Mọi người vội vàng lên đường mà lòng nóng như lửa đốt, sợ Triệu Tử Long một mình ăn hết. Bây giờ binh lính Lương Châu đang ở ngay trước mặt, ngày đêm rèn luyện, mài gươm suốt ba năm, còn không phải chờ đến hôm nay à.

Tất nhiên, chiến trường mà mọi người yêu thích chính là Trường An, nơi các quần hùng tranh giành, anh hùng hội võ. Nhưng bất đắc dĩ là Đại đương gia không cho phép ra binh, cho nên mọi người chỉ có thể sử dụng những người lính Lương Châu trước mặt để trút sát khí.

Khuôn mặt Lục Lạc lúc này đã vô cùng tái nhợt, hắn nhìn thấy binh lực của quân địch càng ngày càng đông, gần như ngang ngửa với mình. Mà nghe những người này ngươi một lời ta một câu, ánh mắt tràn đầu phấn khích, dường như coi bọn hắn giống như một đĩa giá đỗ, mà bất cứ ai đi qua đều có thể cắn một miếng.

"Lục đại nhân, chúng ta từ trước đến nay cùng Cáp Mô Thành nước sông không phạm nước giếng, cho nên nói, có phải có hiểu lầm gì đó hay không, không bằng chúng ta cầu hoà đi" Bọn thủ hạ nói với Lục Lạc.

"Nước sông không phạm nước giếng." Lục Lạc hừ lạnh một tiếng, hận không thể một kiếm đem đầu người chém đứt.

Con hàng này sẽ không phải là cái người mù kẻ điếc đi, phàm là ai có mắt có tai, thì người nào mà không biết Trình Đại Lôi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Tống Bá Khang. Ở sân sau của mình, Tống Bá Khang làm sao có thế muốn một thế lực nào đó phát triển mạnh. Sở dĩ hai gia đình duy trì “chung sống hòa bình” không phải vì Tống Bá Khang không muốn đối phó với hắn, mà là vì… không đối phó được với hắn.

Bây giờ còn hơn năm vạn người ở lại để bảo vệ thành Lương Châu phòng chính là người nào, còn không phải muốn phòng Trình Đại Lôi sao.

Hoàng hôn mặt trời lặn, trên cánh đồng hoang được dát một màu vàng rực. Lục Lạc tâm tình bất định, ánh mắt không ngừng lấp lóe.

Nếu như có cơ hội, diệt trừ Trình Đại Lôi, tất nhiên là một công lớn. Mà trước mắt, chưa hẳn không phải là cơ hội.

Phe mình dùng khỏe ứng mệt, thể lực cũng không có quá nhiều tiêu hao. Mà kẻ địch đã chạy một đoạn đường dài, nhất định đang ở trong tình trạng kiệt sức. Hơn nữa về phía binh lực, phe mình thậm chí chiếm có ưu thế nhất định.

Cuộc đời có mấy lần đọ sức, nếu có thể sống sót qua ngày hôm nay, mình sẽ tự tay giết tên ác tặc này và dương danh thiên hạ.

Lục Lạc mặc dù là văn nhân nhưng cũng không thiếu lòng dũng cảm, ước mơ trở thành văn nhân hiệp khách, hôm nay Lục Lạc sẽ nói với Trình Đại Lôi và cả Lương Châu biết: Các ngươi đều nghĩ ta là thư sinh, nhưng bản thân ta thật ra là một chiến binh.

"Toàn quân tập kết" Lục Lạc cầm kiếm hạ lệnh "Giết "

Mà vừa lúc, Trình Đại Lôi cũng không muốn nói chuyện với Lục Lạc, hay nói cái gì liên quan đến sự hiểu lầm, ngươi tốt ta tốt mọi người tốt các loại. Thậm chí căn bản không cần Trình Đại Lôi hạ lệnh, năm người Quan Ngư đã phát động tấn công.

Trình Đại Lôi hôm nay không có quyền chỉ huy, cẩn thận mà nói, hắn là trọng tài, và hắn cũng đánh giá hiệu quả chiến đấu của năm đạo quân.

Năm đội, được tính là năm đơn vị chiến đấu riêng biệt, mỗi đội có một bộ hệ thống tấn công và phòng thủ, lúc chiến đấu cũng không phối hợp với nhau.

Đối mặt với ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn, hai bên tung ra đòn tấn công.

Rốt cuộc vẫn là đội kỵ binh của Triệu Tử Long dẫn đầu, bốn chân chạy nhanh hơn hai chân. Ba ngàn chiến binh như sói và hổ xông vào phòng tuyến của kẻ thù và xua quân Lương Châu đến một con đường đẫm máu.

Sau đó là cuộc đối đầu trực diện giữa bộ binh của hai bên, đây là một trận chiến đẫm máu thực sự, dưới loại tình huống này, Man Tự Quân của Tần Man đã đóng vai trò rất lớn.

Chính là Mai Hoa Trận đã phát huy tốt đa sức mạnh, một bông hoa mười người tạo thành một phòng ngự không thể phá hủy, trong loạn quân, Mai Hoa Trận thỉnh thoảng khép lại, thỉnh thoảng tản ra, không ngừng gặt hái sinh mệnh.

Bộ binh xông lên phía trước, sợ nhất không phải là thể lực kiệt quệ, sợ nhất không phải đối phương xuất chúng võ công, sợ nhất chính là không phát hiện đối phương ở nơi nào. Bây giờ Man Tự Quân đã hợp thành Mai Hoa Trận, cho nên càng không sợ chuyện này.

Đương nhiên không thể thiếu chỉ huy của Tần Man, sau khi bước vào tuyệt thế, võ công và khả năng chỉ huy của Tần Man đã tiến bộ rất nhiều. Với trường thương trong tay không ai bì kịp, rảnh rỗi lại chỉ huy tấn công dàn trận hoa mai.

Man Tự Quân có khoảng chừng sáu ngàn người, sau khi tạo thành Mai Hoa Trận, vung vào trong loạn quân sáu trăm đóa hoa Mai, giống sáu trăm pháo đài không thể phá vỡ.

Trương Phì, Quan Ngư, Cao Phi Báo thầm quan sát, nha, tiểu tử này có cất bảo vật, vậy mà không để cho huynh đệ chúng ta biết.

Trương Phì và ba người đều là đám côn đồ trên chiến trường, lúc này dưới sự kích thích của Tần Man, ai cũng tranh nhau làm đầu, giết địch không tha. Lương Châu Binh cảm thấy mình đang không phải chiến đấu với người, mà là với hổ và sói.

Cùng lúc đó, trong thung lũng vang lên tiếng la giết. Lục Lạc trong lòng hoảng hốt, nhịn không được quay đầu nhìn lại, lúc này, Cao Phi Hổ từ trong thung lũng giết ra.

Cao Phi Hổ uất ức đã lâu, ngàn dặm tìm Trình Đại Lôi nương tựa, nhưng cuối cùng lại cần Trình Đại Lôi đến cứu, chung quy cũng có chút xấu hổ. Đúng lúc này, thấy Trình Đại Lôi đã phát động cuộc tổng tấn công bên ngoài thung lũng, họ cũng từ bên trong thung lũng xông ra.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right