Chương 566: Thư Sinh Có Tâm Tướng Sĩ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,894 lượt đọc

Chương 566: Thư Sinh Có Tâm Tướng Sĩ

Lục Lạc lập tức cảm nhận được cảm giác như thế nào khi bị bao vây bởi kẻ thù sau lưng, phía trước, phía sau, bên trái và bên phải. Ở mặt trước, Mai Hoa Trận có thể chịu được va chạm, Trương Phì, Cao Phi Báo, Quan Ngư ba người lại tràn ngập sát khí, kỵ binh của Triệu Tử Long cũng không hề nghỉ ngơi, xông tới xông lui chém giết trong đội.

Chẳng bao lâu, hai đội quân của Trình Đại Lôi cùng Cao Phi Hổ đã nhập với nhau, sĩ khí lại tăng vọt đến mức đáng sợ.

"Đại nhân, lui đi" Thủ hạ cao giọng nói.

Lục Lạc đen mặt đến cực kỳ khó coi, không cần mệnh lệnh của hắn, thì binh lính của hắn đã bắt đầu bỏ chạy. Trong toàn bộ Đế Quốc, binh lính Lương Châu đều là cường quân, nhưng thói quen chạy trốn của quân đội triều đình cũng đã được họ kế thừa một cách hoàn hảo.

Binh bại như núi đổ, một khi binh lính bắt đầu chạy tán loạn, thì Lục Lạc cũng không cách nào ngăn cản.

Đứng giữa loạn quân, hắn bỗng thấy bất lực, hắn nghĩ mình là một chiến binh, nhưng thực tế hắn chỉ là một thư sinh.

Trong giấc mơ trở thành hiệp khách của các văn nhân thiên cổ, cũng có người nói thà làm bách phu trưởng, còn hơn là trở thành một thư sinh.

Nhưng mơ cuối cùng chỉ là mơ, thư sinh cũng chỉ là thư sinh. Vẩy mực lên giấy trắng, chỉ điểm giang sơn, thì liền cho rằng hắn có trăm vạn tinh binh. Nhưng trên chiến trường, hiện thực lại là máu chảy đầm đìa.

Lục Lạc, đã đánh giá quá cao bản thân.

Lương Châu binh binh bại như núi đổ, chạy trối chết. Lục Lạc cũng chạy trốn trong đại quân, được thuộc hạ hỗ trợ và lên ngựa, dưới sự bảo vệ của vệ binh, chật vật bỏ chạy về hướng thành Lương Châu.

Mặt khác, tinh thần của Trình Đại Lôi lên cao, đuổi theo quân Lương Châu chém giết, mà khi họ quay lưng về phía kẻ thù, chỉ có cái chết sẽ chào đón họ. Trình Đại Lôi cưỡi trên lưng Hắc Ngưu, quan sát cảnh tượng từ xa với chiếc kính nhòm trong tay, nhìn thấy Lục Lạc đang chạy tán loạn.

Năm đường đại quân cùng Cao Phi Hổ hợp tại một chỗ, như lang như hổ nhào về phía địch nhân.

"Được rồi, thu binh."

Trình Đại Lôi tại lập tức nói một tiếng, chiêng đồng gõ vang, đội ngũ truy kích địch nhân đồng thời ngừng bước. Năm người Tần Man phóng ngựa đi tới bên người Trình Đại Lôi.

"Đại đương gia, sao không để cho chúng ta đuổi tiếp. Nếu đuổi tiếp, nhất định có thể tiêu diệt bọn họ." Tần Man.

"Tiêu diệt bọn họ thì có ý nghĩa gì, giặc cùng đường chớ đuổi, huống hồ, mục đích của chúng ta đã đạt được." Trình Đại Lôi phất phất tay "Dọn dẹp chiến trường đi."

Đánh thắng một trận này, tâm tình của mọi người đều rất vui vẻ. Nhưng muốn nói cao hứng nhất, thì chính là Cao Phi Hổ.

Từ Giang Nam đến Lương Châu, trên đường đi rất vất vả, lại luôn bị thủ hạ nghi ngờ. Liệu Trình Đại Lôi có thể coi mọi người như huynh đệ không? Hay hắn có thể sắp xếp người đến cứu mọi người hay không…

Thẳng đến lúc này, tất cả lời đồn tự sụp đổ, nhân duyên của mình với trại Cáp Mô, cũng không có bết bát như mình nghĩ.

Cao Phi Hổ rốt cục có thể ngẩng cao đầu trước đám huynh đệ thủ hạ, có nhiều người tới cứu mình như vậy, hắn cũng cảm thấy mặt mũi sáng sủa. Nhìn xem, đây là những huynh đệ trước đây của ta, những người sẽ quan tâm khi ta xảy ra chuyện gì.

Cao Phi Hổ ngẩng cao đầu, giả bộ như phong thái điềm tĩnh đi chào hỏi những người khác

"Ha ha, Lão Tần a, đã lâu không gặp."

"Trương Tam Gia, thân thủ của ngươi càng ngày càng tốt.”

Sau đó, Cao Phi Hổ lúng túng phát hiện, hình như không một ai phản ứng chính mình, bởi vì bọn hắn đều đang bận thu dọn áo giáo, thớt ngựa, vũ khí của Lương Châu binh, giống như không hề trông thấy động tác phất tay của Cao Phi Hổ.

"Báo Tử, tới…"

"Mau mau, đem đồ vật thu thập sạch sẽ. Một chút đồ vật cũng không được để lại cho bọn hắn.”

Không nói những người khác, ngay cả Cao Phi Báo cũng không có thời gian phản ứng đại ca của mình. Cao Phi Hổ đứng ở đó, tâm tình có chút buồn bực. Bọn người Tề Thiếu Kiến, Quách Bất Trạc bao quanh hắn, sững sờ nhìn chung quanh.

Màn biểu hiện của binh lính thành Cáp Mô khiến họ cảm thấy hơi sợ hãi. Những người này mặc đồng phục chỉnh tề, gọn gàng và duy trì một trật tự nhất định ngay cả trong cuộc chiến giành chiến lợi phẩm. Mà phẩm chất họ thể hiện trong trận chiến vừa rồi còn khiến người ta phải rùng mình.

Bọn hắn đến từ Giang Nam giàu có, tâm lý thật sự có chút xem thường biên quan Tây Bắc, Lương Châu này. Đối với Cao Phi Hổ cả ngày khoác lác Trình Đại Lôi, càng khiến cho bọn hắn thêm phản cảm.

Bên kia giống như một miếng thép đã được tôi luyện và rửa sạch mọi tạp chất, sau khi được tôi luyện bằng lửa, nó đã trở thành một con dao thép với khí thế giết người.

Mặt khác, bọn hắn mặc quần áo xộc xệch, một số cầm chùy, một số cầm búa, một số cầm gậy gỗ làm vũ khí ... Dù nhìn thế nào đi nữa, tất cả đều giống một đám người ô hợp.

Lúc này, Trình Đại Lôi phất phất tay về phía Cao Phi Hổ.

Cao Phi Hổ vội vàng dẫn thuộc hạ đi đến bên cạnh Trình Đại Lôi, hốt hoảng xuống ngựa, cùng Hoàng Tam Nguyên ôm quyền hành lễ.

"Đại đương gia "

Trình Đại Lôi gật gật đầu "Đều tới rồi "

Cao Phi Hổ ngu ngơ cười một tiếng "Tình huống Phía Nam càng ngày càng không tốt, cho nên ta chỉ có thể mang theo thủ hạ tới. Đại đương gia, tình hình ở đây thế nào rồi?"

"Coi như là qua được đi."

Cao Phi Hổ cũng có một đội quân ở Giang Nam và có trong tay hàng vạn huynh đệ, lúc này hắn có thể chịu ném bỏ gia nghiệp và chạy đến chỗ Trình Đại Lôi để tìm nơi nương tựa, điều này cho thấy sự tin tưởng của hắn đối với Trình Đại Lôi. Rốt cuộc, hai bên đã ba, bốn năm không gặp nhau. Ánh mặt Trình Đại Lôi nhìn xunh quanh một vòng, thấy đám thủ hạ của Cao Phi Hổ, ai ai cũng quần áo tả tơi, trên mặt xanh xao, nghĩ cũng biết, một đoạn đường đi này của họ đã ăn không ít đau khổ.

Tề Thiếu Kiến, Quách Bất Trạc và hơn một mười người đứng phía sau Cao Phi Hổ, bọn họ đều đang âm thầm đánh giá Trình Đại Lôi.

Liên quan tới cái tên của Trình Đại Lôi, Cao Phi Hổ vẫn thường xuyên nhắc đến, tới nỗi lỗ tại của bọn họ đều muốn mài ra chai. Nhưng bân thân Trình Đại Lôi, hôm đây là ngày đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right