Chương 567: Đây Là Huynh Đệ Của Ta
Nhìn thấy Trình Đại Lôi cưỡi trên lưng của Mặc Ngọc ô nguyệt thú, mặc áo giáp con cóc tỏa sáng trên mặt trăng, ngoài vẻ ngoài xấu xí hơn thì quả thực có thể gọi là oai phong lẫm liệt. Tất nhiên, họ không dám đánh giá thấp Trình Đại Lôi, lúc đầu bọn họ còn nghi ngờ về Trình Đại Lôi, nhưng đến giờ này đã không còn. Rốt cuộc, một thủ lĩnh có thể chỉ huy một đội quân như vậy, thì không phải là một hạng người tầm thường.
Cao Phi Hổ sững sờ một lúc, sau đó hắn mới nhận ra Trình Đại Lôi đang nhìn cái gì. Hắn đá vào chân Tề Thiếu Kiến rồi nói: "Thất thần cái gì, đây là lão đại của ta, còn không mau chào Đại đương gia."
Mấy người cuống quít kịp phản ứng, đồng thời cúi đầu, trong miệng hô to, "Chào Đại đương gia."
Trình Đại Lôi gật gật đầu "Được rồi, về sơn trại rồi nói.”
Lúc đó có lẽ đã là nửa đêm, mà trận chiến vẫn tiếp tục kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Khi tất cả chiến lợi phẩm đã được thu dọn, mọi người bắt đầu trở về Cáp Mô Thành.
Lúc này, Tần Man, Quan Ngư và những người khác nghĩ tới việc đi tới chào hỏi Cao Phi Hổ. Dù sao bọn họ cũng là huynh đệ từng chiến đấu bên nhau nên không thể nào quên hoàn toàn Cao Phi Hổ, vừa rồi bọn họ còn bận giành lấy chiến lợi phẩm, nên không có thời gian lo lắng cho Cao Phi Hổ.
Cáp Mô Thành được thưởng tùy theo chiến tích và số lượng người đứng đầu, mà Hòa Thân là người phụ trách việc này. Vì vậy, khi nói đến việc dọn dẹp chiến trường, không ai muốn bị tụt lại phía sau, bởi vì điều này quyết định lượng tài nguyên mà mỗi đội sẽ nhận được trong tương lai.
Cao Phi Hổ bị bao vây bởi một nhóm người lớn, tất cả đều là những lão huynh đệ cùng nhau ra khỏi núi Thanh Ngưu. Lúc này gặp được nhau, tự nhiên có vô số điều để nói. Cao Phi Hổ cao hứng trở lại, cả người không khỏi giật nảy lên.
Lúc đầu, người già trẻ em chạy trốn đến phía Giang Nam cùng với Cao Phi Hổ, và dựng trại ở đó. Vào lúc này, những người quen biết nhau lại cùng nhau trò chuyện về quá khứ đã xảy ra trong ba năm qua.
Những lo lắng ban đầu của Tề Thiếu Kiến và những người khác đã biến mất, mà cảnh tượng này đã xua tan nghi ngờ của họ. Trại Cáp Mô cùng Phi Hổ trại vốn là một, mà những lo lắng ban đầu của họ là dư thừa.
Lúc này, Trình Đại Lôi cùng Hoàng Tam đi cùng nhau, hắn liên tục hỏi thăm về tình huống gần đây của Phi Hổ trại.
Tình hình không tốt lắm, nếu không, Cao Phi Hổ sẽ không muốn đến Lương Châu. Đường đi gặp quá nhiều khó khăn, cũng có không ít huynh đệ đã hy sinh trên đường.
Khi Cao Phi Hổ rời khỏi Giang Nam, mang theo hơn 1 vạn người, sau khi giao chiến với quân Lương Châu, hiện tại chỉ còn lại 7 đến 8 vạn người, đa số là người già và trẻ em.
Trong trận chiến này, Trình Đại Lôi đã giành chiến thắng, thậm chí có thể nói là một chiến thắng trọn vẹn.
Thông qua trận chiến này, hắn đã phán đoán ra hiệu quả chiến đấu của năm đội, ít nhất điều này chứng tỏ ba năm huấn luyện không phải là vô ích. Mà cũng nhờ điều này, hắn đã có thể kiểm tra hiệu quả chiến đấu của binh lính Lương Châu: không yếu mà cũng không mạnh.
Nhưng chiến đấu, sao có thể không có hy sinh.
Phe mình vì trận này mà cũng có mất mát, không ít huynh đệ hi sinh trên chiến trường. Hi sinh là điều khó tránh khỏi, tân binh mới lên trận, khả năng cầm vũ khí không chặt. Hôm nay, có thể lấy thương vong nhỏ bé để giành được thắng lợi, còn nhiều hơn thua thiệt huấn luyện thông thường.
Vừa rồi thu thập chiến trường, bọn họ vừa lấy chiến lợi phẩm, đồng thời cũng thu dọn thi thể của những người huynh đệ đã chết.
Ví dụ như Tần Man, Quan Ngư và những người khác không quá coi trọng vấn đề này, trong thế giới hỗn loạn, nhân mạng không đắt như Trình Đại Lôi tưởng tượng, Mà là một vị tướng, lấy mạng người làm số là phẩm chất cần thiết.
Thế nhưng, Trình Đại Lôi lại có tổ chất này.
Hắn một mực tự nhắc nhở bản thân, phải trau dồi trái tim mình nhiều hơn nữa, muốn sống trong thế giới hỗn loạn này, yếu đuối thì không được, nhất định phải kiên cứng. Tâm địa cứng rắn hơn loạn thế, có như vậy vậy mới không bị bánh xa loạn thế nghiền nát.
Khi Trình Đại Lôi đang trên đường trở về Cáp Mô Thành, Lục Lạc đã mang theo tàn binh bại tướng trở lại thành Lương Châu.
Mặc dù là văn quan, nhưng Lục Lạc có trái tim của võ tướng. Lần này Cao Phi Hổ nghênh ngang dẫn người đi qua Lương Châu, Lục Lạc không có khả năng mặc kệ. Quản liền muốn quản triệt để, nhất quyết tiêu diệt đối phương trong nội cảnh Lương Châu.
Tống Bá Khang dẫn người đi Trường An, để lại Lục Lạc quản lý Lương Châu thành, tất cả quyền văn, võ, hắn đều ôm đồm. Cũng nghĩ thừa dịp chuyện này, thể hiện mặt mũi một lần.
Kết quả còn không kịp lộ mặt, ngược lại ngã chó gặm bùn, cái mông đều rơi trên mặt đất.
"Lộ đại nhân!" Thủ hạ chạy tới báo cáo: "Tống đại nhân trở về."
"A!" Lục Lạc nhếch môi. Hôm nay vừa bị đánh bại, hắn vẫn đang nghĩ cách dùng bút pháp Xuân Thu để che đậy vụ việc này, nhưng Tống Bá Khang làm sao lại trở về vào lúc này.
Không còn cách nào, Lục Lạc đành phải cắn răng chịu đạn đi gặp Tống Bá Khang. Vừa bước vào đại sảnh, hắn đã cúi gằm mặt, vẻ mặt ủy khuất nói: "Tống đại nhân, ngài đã trở lại, Trình Đại Lôi kia thực sự khinh người quá đáng!"
"Im ngay!"
Mặt Tống Bá Khang đen như đáy nồi, hắn đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Làm sao hắn không biết được, vào lúc hắn vừa quay lại đã có người báo cáo tình hình cho hắn. Thành Lương Châu bị tổn tổn binh hại tướng, sau trận chiến này, sinh khí của Lương Châu bị tổn hại nghiêm trọng.
"Trước khi đi, ta đã nói với ngươi là thủ thành thật vững, không được tùy tiện xuất binh, tại sao ngươi lại không nghe mệnh lệnh của ta?” Giọng nói của Tống Bá Khang vô cùng lạnh lùng.
"Đại nhân..." Lục Lạc đầu rủ xuống: "Có đội ngũ đi qua Lương Châu của chúng ta, ta sợ bọn họ không có ý tốt, cũng không thể để mặc cho bọn họ nghênh ngang đi qua..."
Lục Lạc càng nói thanh âm càng thấp, về sau dần dần biến mất.
Tống Bá Khang liếc nhìn Lục Lạc và không nói gì thêm. Tất nhiên hắn hiểu Lục Lạc đang nghĩ gì, nếu hắn thậm chí không hiểu những gì thuộc hạ của mình đang nghĩ, thì hắn đã trở thành một phế phẩm như Lý Hành Tai. Nhưng hắn không thể làm gì được Lục Lạc, dù sao sau lưng đối phương là Giang Nam Lục gia, động đến hắn chính là không nể mặt Lục gia. Tất nhiên, sau sự việc này, cho dù cuộc đời chính trị của Lục Lạc có kết thúc thì đây cũng là hình phạt nặng nề nhất dành cho hắn.