Chương 571: Cứu Lâm Thiếu Vũ
Tin tức mà Hoàng Tam Nguyên mang tới, Trình Đại Lôi quả thực là giờ mới nghe được, nhưng cũng không có vượt quá dự liệu của hắn.
Cuộc chiến tranh giành ngai vàng liên quan đến quyền lực tối cao của Đế Quốc, trong lời nói này, trên thiên hạ có mấy người có thể khống chế nó. Trên đời này, có người trầm mê sắc đẹp, có người thích ăn ngon, có người si mê cảnh đẹp sông núi… Nhưng tất cả đều tỏ ra vẻ nông cạn trước quyền lực tối cao. Không chỉ bởi vì những gì quyền lực có thể mang lại, mà quan trọng hơn là bởi vì cái gọi quyền lực tối cao chính là duy nhất. Loại đồ vật này chỉ có thể thuộc sở hữu của ngươi, những người khác không cách nào chúng chàm vào được.
Quyền lực tối cao, tự nhiên mang đến truy đuổi kịch liệt nhất, Thành Trường An tranh đấu đến túi bụi, cũng là chuyện không khó nghĩ đến,
"Tình huống của Lâm Thiếu Vũ bên kia như thế nào?" Trình Đại Lôi hỏi.
"Thật không tốt."
Lần này là Hoàng Tam Nguyên cùng Cao Phi Hổ đồng thời trả lời.
Nếu có thể chém rụng đầu Lâm Thiếu Vũ, thì liền có tư cách ngồi trên long ỷ duy nhất trên thế gian. Các chư hầu ủng hộ hoàng tủ đều lâm vào trạng thái điên cuồng, liên lục phát động tấn công bao vây quân khởi nghĩa đang đào vong.
Đại bản doanh ở U Châu bị đánh tan ngay trong trận đầu tiên, tất cả người ở lại để bảo vệ U Châu đều bị giết sạch. Quân khởi nghĩa U Châu đang chuẩn bị chạy trốn thì liền nhất thời không còn nhà để về, hiện tại chỉ có thể mang theo tàn binh bại tướng chật vật chạy trốn. Mà canh giữ dọc đường là những đoàn quân hùng hậu đang mài dao xoèn xoẹt.
Lúc công phá thành Trường An, Lâm Thiếu Vũ nghiêm chỉnh là thiên hạ đệ nhất Danh Tướng, không quản hắn là chính nghĩa hay tà ác, những thứ hắn làm đều là chuyện mà người khác không dám làm.
Tuy nhiên, tốc độ rơi xuống của thiên hạ đệ nhất thực sự có chút quá nhanh. Trong khoảng thời gian ngắn, liền từ cao cao tại thượng, thành chó lang thang không nhà để về.
Trình Đại Lôi gõ ngón tay trên bàn, từng tiếng, từng tiếng, nặng nề lại chậm chạp.
"Đại đương gia, chúng ta nên làm cái gì?" Hoàng Tam Nguyên.
Khi Cao Phi Hổ cùng Hoàng Tam Nguyên đang báo cáo, Hòa Thân cũng đang lắng nghe và nhanh chóng suy nghĩ về những thay đổi do vụ việc này mang lại. Nói chung, đây là một điều tốt, Trường An càng hỗn loạn thì hành động của hắn càng thuận lợi.
Tuy nhiên, lời nói của Hoàng Tam Nguyên khiến Hòa Thân sững sờ. Ý ngươi là gì, điều này có liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta không nên nhanh chóng nghiên cứu việc đánh chiếm thành Lương Châu sao?
Nhưng nhìn Trình Đại Lôi cả người đều hưng phấn, hắn nóng lòng ngồi dậy từ chỗ ngồi đi đi lại lại trong phòng, hiển nhiên là đang suy nghĩ gì đó.
"Quản, đương nhiên muốn xen vào, tất cả đều là huynh đệ một nhà, ngay cả khi hắn thực sự làm sai, cũng là do chính chúng ta xử lý, người khác có thể quản được à?” Trình Đại Lôi nói.
Hoàng Tam Nguyên cùng Cao Phi Hổ nhãn tình sáng lên, hôm nay hai người tới, chính là chờ câu nói này của Trình Đại Lôi.
"Ha-Ha, ta liền biết, Đại đương gia vẫn là Đại đương gia, sẽ không để cho huynh đệ rơi vào tay người khác."
"Đại đương gia, ngươi nói làm sao bây giờ đi, chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng, liền đợi Đại đương gia ra lệnh một tiếng."
Hòa Thân cuối cùng cũng cảm thấy có chuyện không hay đã xảy ra. Chính mình muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thẻ xen vào được, ba người bọn họ dĩ nhiên rất hưng phấn, lời nói của hắn căn bản không lọt vào được.
Trình Đại Lôi phất phất tay: "Gọi Từ Thần Cơ đến, nói ta có chuyện quan trọng tìm hắn thương lượng."
Lúc này, Hòa Thân mới rốt cuộc tìm được cơ hội, nói: "Đại đương gia, ngài thật sự muốn đi cứu Lâm Thiếu Vũ, nhưng chuyện của thành Lương Châu."
"Chuyện của thành Lương Châu cứ từ từ bàn, dù sao cũng không cần nóng nảy một ngày hai ngày. Ta đáp ứng ngươi, chờ ta cứu Lâm Thiếu Vũ trở về, liền theo kế hoạch của ngươi làm việc, để ngươi toàn quyền chỉ huy."
Trình Đại Lôi cũng rất hưng phấn, nhưng nguyên nhân hưng phấn, chẳng hay là bởi vì có thể đi ra ngoài một chuyến, hay là bởi vì có thể tạm thời trốn tránh áp lực mà Hòa Thân mang tới.
Hòa Thân cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu đươc suy nghĩ của Trình Đại Lôi. Có thể dễ dàng tiếp cận Lương Châu, nhưng Trình Đại Lôi lại phải đi hàng ngàn dặm để cứu Lâm Thiếu Vũ, người mà cả thiên hạ đang muốn giết.
Hắn cảm thấy đầu mình ong ong, người cơ trí như hắn, lại nhất thời không biết nói gì cho phải.
"Cái này ... cái kia, Đại đương gia, ngài có nghĩ lại không? Chuyện của Lâm Thiếu Vũ không liên quan gì đến chúng ta."
Trình Đại Lôi lườm hắn một cái: "Tại sao có thể nói không liên quan, hắn chính là huynh đệ của chúng ta đây này. Chuyện của huynh đệ, ta có thể không quản à."
Nói xong, Trình Đại Lôi vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Lần này là Lâm Thiếu Vũ xảy ra chuyện, lần sau nếu như ngươi xảy ra chuyện, cũng giống như nhau."
Hòa Thân đứng ở đó, đầu óc trống rỗng. Bởi vì những lời nói của Trình Đại Lôi đã phá hủy thế giới quan của hắn một cách nghiêm trọng. Bên ngoài có nhiều lời đồn đại khó tin về Trình Đại Lôi, chẳng hạn như mỗi ngày phải uống vài cân máu người, cũng không đề cập đến việc hắn ăn bao nhiêu thịt người. Tóm lại, nếu lập một danh sách những nhân vật phản diện, một trăm năm trước và một trăm năm trong tương lai, Trình Đại Lôi đều có thể nổi danh trong danh sách.
Nhưng hôm nay Hòa Thân kinh ngạc phát hiện ra một sự thật, trái ngược với những lời đồn đại bên ngoài, Trình Đại Lôi không những không phải kẻ ác, mà còn có thể là ... người tốt.
Mấu chốt của vấn đề ở chỗ, Hòa Thân không phải vậy.
Trong cái thế giới mà kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, rõ ràng kẻ ác sống tốt hơn người tốt. Đại đương gia lại mang lòng dạ mềm yếu như nữ nhân, vậy có thể đi được bao xa đây.
Trình Đại Lôi đi đi lại lại trong phòng, nói chuyện với Cao Phi Hổ, thỉnh thoảng hắn bật ra một tràng cười sảng khoái.
Hòa Thân không tham gia vào cuộc thảo luận của họ mà chỉ im lặng rời khỏi phòng.
Từ Thần Cơ tới rất nhanh, hiện tại ông ta đang sống một cuộc sống rất nhàn nhã. Gần như là một vị lão nhân yên tĩnh sống trong sơn trại, Trình Đại Lôi chuyện gì cũng không cho ông ta quản, vì vậy ông cứ vui vẻ đến tiêu diêu tự tại. Mặc dù Từ Thần Cơ không có nhận thức đúng về năng lực của bản thân, nhưng bản thân ông ta cũng thừa nhận mình thật sự rất lười biếng.