Chương 572: Mang Từ Thần Cơ Đi
"Đại đương gia, ngài tìm ta có chuyện gì?" Từ Thần Cơ vừa đi vừa nói.
"Ngươi đến rất đúng lúc." Trình Đại Lôi liếc hắn một cái: "Ta có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng."
"Ha-Ha, Đại đương gia có chuyện gì giải quyết không được, cứ nói thẳng với ta, ta nhất định giúp Đại đương gia bày mưu tính kế.”
"Có ngươi ta liền yên tâm." Trình Đại Lôi gật gật đầu, hỏi: "Từ quân sư, hiện tại người người trong thiên hạ đều muốn mạng của Thiếu Vũ, dứt khoát,theo ý ngươi, chuyện này nên làm cái gì?"
Từ Thần Cơ gần như không có gì do dự: "Thiếu Vũ xảy ra chuyện, chúng ta làm sao có thể không quản, cho nên nhất định phải cứu Thiếu Vũ trở về.”
"Ừm." Trình Đại Lôi nói: "Từ quân sư, ngươi là quân sư đệ nhất trong sơn trại, tình huống hiện tại, ngươi vẫn có thể hạ quyết tâm.”
"Cái này ách Ha-Ha." Sắc mặt Từ Thần Cơ nổi lên màu hồng nhạt, ria mép cũng muốn dựng thẳng lên vì cao hứng: "Khiến ta nghĩ, để ta nghĩ xem, ha ha, trong nội tâm của ta xác thực cũng có chủ ý. Vì cứu Thiếu Vũ, chúng ta thực sự sẵn sàng hy sinh bất kể bao nhiêu, cho nên, chúng ta trực tiếp huy động toàn bộ lực lượng, một lần công phá Trường An."
Trình Đại Lôi lắc đầu: "Huy động toàn bộ lực lượng, trên đường tiêu tốn thời gian quá nhiều, chờ chúng ta đến, Thiếu Vũ khả năng đã bị người giết chết."
"Ý của Đại đương gia là?"
"Ta tự mình đi."
"Đại đương gia, tự mình đi?”
Từ Thần Cơ, Hoàng Tam Nguyên cùng Cao Phi Hổ đều cả kinh há to mồm, khó có thể tin mà nhìn Trình Đại Lôi.
Bên trong thiên quân vạn mã, muốn cứu một người đi ra, nói nghe thì dễ, nhưng quả thực đó là lựa chọn tốt nhất vào lúc này. Nếu như Cáp Mô Thành huy động toàn bộ lực lượng, khả năng chiến thắng thực sự rất cao. Nhưng, trên đường tiêu tốn thời gian quá lớn, Tống Bá Khang xách trọng binh đi Trường An, dùng thời gian một tháng. Cáp Mô Thành tuy có tốc độ hành quân nhanh, nhưng về thời gian cũng không kịp, lúc đến nơi, đoán chừng Lâm Thiếu Vũ đã bị giết chết.
Mà Trình Đại Lôi từng cứu Lâm Uyển Nhi ở trên thảo nguyên, đối với ở phương diện này, cũng không phải là hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Từ Thần Cơ trợn to miệng không đóng lại được, dựng thẳng lên ngón cái, biểu đạt cảm khái.
"Đơn thương độc mã, đối đầu với toàn bộ quân đội của Đế Quốc, Đại đương gia quả nhiên là dũng sĩ chân chính.”
Trình Đại Lôi gật gật đầu, lại lắc đầu, nói tiếp một câu, khiến Từ Thần Cơ lập tức đem miệng ngậm lại.
"Không phải đơn thương độc mã, là ngươi cùng đi với ta."
"A!" Từ Thần Cơ rít lên một tiếng.
Trình Đại Lôi nắm lấy bờ vai của ông ta, hướng về phía Cao Phi Hổ cùng Hoàng Tam Nguyên mặt mỉm cười: "Nhìn xem hắn đang cao hứng này."
"Đại đương gia, không phải, ta nói là" Từ Thần Cơ có chút nói năng lộn xộn: "Ta kém chút nữa thì quên nói với ngài, gần đây ta đang bị bệnh ho, ngươi nhìn, khụ khụ khụ, ai da "
Trình Đại Lôi dùng lực đánh phía sau lưng Từ Thần Cơ, khiến Từ Thần Cơ kịch liệt ho khan, quả nhiên nói không ra lời.
"Nhìn đi, ta đã nói các ngươi đều nhìn đi, cho dù hắn bệnh nặng, Từ quân sư cũng nghĩa bất dung, đây chính là tinh thần, loại tinh thần này các ngươi nhất định phải học tập." Trình Đại Lôi nhìn về phía Cao Phi Hổ cùng Hoàng Tam Nguyên nói.
"Đã hiểu." Hai người dùng ánh mắt khâm phục nhìn lấy Từ Thần Cơ.
"Cái này, lão hủ tuổi già sức yếu, sợ là không thể làm được gì, Đại đương gia không bằng mang thêm mấy người, mọi việc cũng ổn thỏa chút." Từ Thần Cơ.
"Ai…chuyện này không được chậm trễ, nếu mang theo nhiều người, trên đường ngược lại rất phiền phức, dễ kéo chậm thời gian, chỉ cần ta và quân sư đi là tốt nhất.”
Từ Thần Cơ im lặng, ngươi đã biết nhiều người phiền phức, vậy tại sao còn phải mang ta theo. Tuy ta đa mưu túc trí, thần cơ diệu toán, nhưng chuyện chém giết, rất rõ ràng ta là phế phẩm.
Trình Đại Lôi dường như biết Từ Thần Cơ đang suy nghĩ gì, hắn vỗ mạnh vào vai ông ta: "Từ quân sự là sơn trại đệ nhất ở sơn trại, chỉ cần mang theo ngươi, ta sẽ cảm thấy yên tâm. Ngươi chính là Định Hải Thần Châm, ngọn hải đăng khi ta lạc lối trong đêm khuya, ngươi là điện, là ánh sáng, là thần thoại duy nhất của ta.”
So với việc tấn công thành Lương Châu, thì vấn đề này ở trong lòng Trình Đại Lôi vẫn quan trọng hơn. Mà thời gian cũng gấp gáp hơn, nếu như chậm trễ thêm một ngày, Lâm Thiếu Vũ sẽ càng nguy hiểm.
Cho dù là hiện tại, Lâm Thiếu Vũ sống hay chết, Trình Đại Lôi cũng không biết.
Theo tin tức do Cao Phi Hổ đưa tới, Lâm Thiếu Vũ đã lui về Tịnh Châu, còn vị trí cụ thể thì mọi người vẫn đang tìm kiếm.
Chỉ có Trình Đại Lôi đến Tịnh Châu, sau đó hỏi chi tiết về tung tích của Lâm Thiếu Vũ, hy vọng rằng khi hắn đến, Lâm Thiếu Vũ vẫn còn sống trên đời, mà mình cũng sẽ có cơ hội để giải cứu Thiếu Vũ trở về.
Đối với Lâm Thiếu Vũ, Trình Đại Lôi luôn cảm thấy có một phần áy náy trong lòng. Nếu như lúc trước hắn không nói những lời hoa mỹ lừa dối, thì Lâm Thiếu Vũ cũng không rơi đến cấp độ, người trong thiên hạ đều muốn giết.
Hơn nữa, thù giết cha không đội trời chung, từ góc độ này, Trình Đại Lôi không thể nói Lâm Thiếu Vũ đã làm điều gì sai trái. Còn viên quân khởi nghĩa đốt giết cướp đoạt ở thành Trường An, Trình Đại Lôi tin tưởng, đây không phải là chủ ý của Trình Đại Lôi.
Vì vậy, mục đích của Trình Đại Lôi rất rõ ràng, một mình giải cứu Lâm Thiếu Vũ, còn những người khác, Trình Đại Lôi sẽ không quan tâm. Hiện tại, lòng tốt của hắn chỉ nhằm vào huynh đệ của mình, còn những người khác, Trình Đại Lôi cũng không muốn để ý tới.
Sau khi xác nhận kế hoạch, Trình Đại Lôi ngay lập tức bắt đầu công việc chuẩn bị. Hắn mang theo vũ khí, chuẩn bị lương khô và chỉ mang theo hai người, một người là Từ Thần Cơ, người còn lại là thiếu nữ mạnh mẽ gánh búa sau lưng, Ngân Mâu.
Trình Đại Lôi cưỡi Mặc Ngọc ô nguyệt thú, người khoác áo choàng, phía sau là hình con cóc nuốt mặt trăng, Ngân Mâu cùng Từ Thần Cơ, mỗi người cưỡi một con ngựa, phía sau Ngân Mâu là một cái búa to, hoàn toàn không cân xứng với dáng người của cô ấy.
Trình Đại Lôi tinh thần phấn khởi, nóng lòng muốn thử, Ngân Mâu mặt không biểu tình, duy chỉ có Từ Thần Cơ là một bộ mặt ngán ngẩm, chán đời.
Bọn người Hòa Thân, Lưu Bi đưa tiễn Trình Đại Lôi đến ngoài cửa thành.
"Trở về đi, trở về đi, sau khi giải quyết xong chuyện ta sẽ trở lại." Trình Đại Lôi vẫy tay.
"Đại đương gia, thật sự không suy nghĩ thêm à, không bằng mang thêm mấy người, huynh đệ chúng ta đều không sợ chết." Trương Phì.
"Được rồi, được rồi, trở về đi, mình ta đi là được."