Chương 573: Chết Cũng Đáng

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,143 lượt đọc

Chương 573: Chết Cũng Đáng

Trương Phì và một số người khác rất háo hức muốn thử và muốn thực hiện nhiệm vụ này cùng với Trình Đại Lôi. Đương nhiên, không phải bọn họ có tình cảm sâu đậm với Lâm Thiếu Vũ, có lẽ là bởi vì bọn họ không muốn nhàn rỗi loanh quanh trong sơn trại.

Nghĩ đến đây, Trình Đại Lôi vẫn phải dặn dò Hòa Thân hai câu: "Sau khi ta rời đi, đừng hấp tấp hành động, mọi kế hoạch, chỉ cần đợi ta từ Trường An trở về, sau đó hãy tính toán lại.”

Trình Đại Lôi vẫn còn một chút lo lắng trong lòng, bây giờ mọi người trong sơn trại đều đang nghĩ về chiến tranh, một khi rời đi, sẽ không có ai quản lý họ. Vạn nhất, có tên vô lại nào đó tinh thần bạo phát, mang quân đi đánh Lương Châu, thì phải làm sao bây giờ.

Trình Đại Lôi muốn nhìn thấy Hòa Thân chính miệng đồng ý, sau đó hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm, rồi mang Từ Thần Cơ, Ngân Mâu rời khỏi thành Cáp Mô.

Theo thông tin hiện có, Lâm Thiếu Vũ đang hoạt động ở Tịnh Châu, nhưng địa điểm chính xác thì chưa rõ. Xuất phát từ thành Cáp Mô, đi qua Lương Châu và Kinh Châu, thì chính là con đường ngắn nhất vào Tịnh Châu.

Nhưng Trình Đại Lôi không có ý định đi con đường này. Dù sao hắn cũng là người trong danh sách truy nã, Lâm Thiếu Vũ hiện tại, ai gặp cũng muốn giết, nhưng tình hình của hắn cũng không khá hơn Lâm Thiếu Vũ là bao. Nếu biết mình lộ diện, dù là quan chức hay tướng cướp, hắn cũng không biết có bao nhiêu người sẵn sàng ra tay giết mình.

Vì vậy, Trình Đại Lôi sẽ đi con đường trên thảo nguyên, mặc dù xa hơn, nhưng may mắn là sẽ không có quá nhiều khó khăn, hắn có thể đi một đường đến thẳng Tịnh Châu.

Khi ba người bọn họ xuất hiện trên thảo nguyên, Từ Thần Cơ hiển nhiên là gánh nặng, ông ta không có năng lực, nhất định sẽ làm chậm hành trình. Tuy nhiên, ngay cả khi như vậy, Trình Đại Lôi vẫn phải đưa ông ta đi cùng, mà lý do thực sự chỉ có Trình Đại Lôi mới biết.

Khi bước sang mùa đông, thảo nguyên chỉ còn một mảnh hoang vu, trên đường sẽ xuất hiện vài con sói vàng háu đói, những con báo hoang dã hay một số sinh vật nguy hiểm hơn. Tất nhiên, dù là khi nào, thì sự tồn tại nguy hiểm nhất vẫn luôn là con người.

Đế Quốc đang hỗn loạn, chiến tranh diễn ra khắp nơi. Thực tế, tình hình trên thảo ngueyen cũng không khả quan hơn. Sau khi Tộc Vương bị Trình Đại Lôi giết chết, các bộ tộc ở Nhung Tộc cùng rơi vào trạng thái đấu đá lẫn nhau.

Có nhiều bộ tộc nhỏ nổi lên ở giữa và nhiều bộ tộc hùng mạnh sụp đổ. Lúc đầu, Trình Đại Lôi đáp ứng Lý Uyển Nhi rằng, hắn sẽ dùng cái chết của Vua Nhung Tộc để đổi lấy năm năm hòa bình cho Đế Quốc.

Kết quả là, Đế Quốc không nhưng không hòa bình, mà còn nghênh đón cuộc nội chiến rối ren. Bây giờ năm năm đang đến gần, điều mà Đế Quốc nên lo lắng nhất lúc này không phải là Lâm Thiếu Vũ.

Nhung Tộc lúc nào cũng có thể đi về phía Nam.

……..

Kể từ khi rời thành Trường An, Lâm Thiếu Vũ cảm giác mình như một con chim bị gãy đôi cánh. Đã từng bay lượn cửu thiên, thẳng lên bầu trời, thiên hạ rộng lớn không chỗ là đi không được. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể nhảy trên mặt đất, hơn nữa tốc độ nhảy cũng không nhanh.

Mang theo mười vạn binh mã đánh Trường An, lúc đánh Trường An, binh mã cũng đã bị hao tổn gần một nửa. Đến lúc bị các chư hầu đuổi ra khỏi Trường An, phe mình lại tiếp tục suy giảm. Trên đường đi, thì không ngừng gặp phải binh mã bao vây chặn đánh. Đánh tới, đánh lui, thủ hạ binh lính bỏ mạng và chạy trốn, hiện tại nhân số đi theo Lâm Thiếu Vũ cũng chỉ còn ba đến bốn ngàn người.

Đại bản doanh ở U Châu đã bị hạ, Lâm Thiếu Vũ cũng không có khả năng lấy về được. Cho nên đành phải mang theo tàn binh, lui về Tịnh Châu, triển khai đánh du kích với quân Đế Quốc.

Lúc trước, Lâm Thiếu Vũ đánh xuyên qua Tịnh Châu rồi mới tiếng thẳng về Trường An, Tịnh Châu đối với hắn có thể nói là hận thấu xương. Cho nên nếu như bị bắt được, chắc chắn sẽ bị đánh chết. Hai bên cũng đã trải qua vài trận chiến, đánh vô cùng thảm, Chín Nghĩa quân lại tiếp tục bỏ xuống đống thi thể rồi chật vật bỏ chạy.

Thất bại, chết chóc, đau đớn, đói, rét, ... đang hành hạ đội quân này, đồng thời, sự ngờ vực nhất định về Lâm Thiếu Vũ cũng lan tỏa trong đội ngũ.

Có lẽ, hắn không phải là thiên mệnh chi tướng, cho dù là hắn, thì rất có thể chính hắn đã bị Thần Cóc bỏ rơi, không còn giá trị đi theo nữa.

Một ngày một đêm hôm nay, quân khởi nghĩa hạ trại ở một ngọn núi trong Tịnh Châu, trong núi tối tăm, bóng người lần lượt nằm trên mặt đất, trân trọng cơ hội nghỉ ngơi hiếm có này.

Để tránh bị Đế Quốc phát hiện, trong trại không có đốt lửa, tất cả mọi người chỉ có thể dựa vào quần áo mỏng manh chống chọi với giá lạnh.

Lâm Thiếu Vũ ngồi trên một tảng đá lớn, trường thương đặt trên đầu gối, ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.

Là tiếng bước chân xuyên qua cành cây chết khô, Lâm Thiếu Vũ vừa mở mắt liền nhìn thấy Lâm Xung đang tiến lại đây.

"Thiếu Vũ."

Lâm Xung lấy ra một gói vải từ trên tay mình, trong đó có hai chiếc bánh hấp, bên trên còn dính ít vệt máu.

"Thiếu Vũ, ngươi ăn chút gì không."

Lâm Thiếu Vũ khoát khoát tay: "Cầm xuống đi cho thương binh ăn đi, bọn họ cần cái này hơn.”

"Nhưng thân thể của ngươi, không ăn cái gì sao được. Huống hồ..." Lâm Xung tiến gần một bước, nhỏ giọng nói: "Huống hồ có ít người, coi như ăn cái gì, cũng sống không nổi."

Lâm Thiếu Vũ khẽ giật mình, bàn tay cứng đờ giữa không trung, cũng không biết nói cái gì cho phải. Đội ngũ thiếu y thiếu thuốc, có khi đi nửa đường, một hán tử khỏe mạnh ngã ở trên đường, sau đó cũng không đứng dậy nỗi nữa.

Lâm Xung cố gắng nhét bánh bao vào trong tay hắn, nói: "Ăn đi, người trụ được thì mọi người mới có thể trụ được.”

Lâm Thiếu Vũ cắn một cái, trong miệng có mùi đất, không chịu nổi giống như là đang nhấm nuốt đất đai. Hắn sững sờ nửa ngày, nói: "Ngươi nói, chúng ta làm gì sai sao?”

Lâm Xung lắc đầu: "Lão gia chết, cần phải có lời giải thích, hiện tại chúng ta đã báo thù cho lão gia, chết ngay lập tức cũng đáng."

"Đúng vậy, chết ngay lập tức cũng đáng." Lâm Thiếu Vũ thở dài, nói: "Thế nhưng chúng ta hiện tại còn sống."

"Thiếu Vũ, bước kế tiếp ngươi có tính toán gì?"

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right