Chương 117: Hứa Hẹ

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,736 lượt đọc

Chương 117: Hứa Hẹ

- Đúng vậy, với lại không có đại thì gia tộc chúng ta cũng không có huy hoàng như bây giờ!

Hai người còn lại cũng nhao nhao giải thích.

Hai vị trưởng lão liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được một loại cảm xúc nào đó.

Gia tộc cường thịnh, trong tộc đoàn kết, đây chẳng phải là mục tiêu bọn hắn luôn khổ sở truy tìm sao?

Có lẽ, một ít thứ nên đặt xuống thì cứ để nó triệt để đặt xuống đi.

Lúc này, hai bóng người từ ngoài đi vào, chính là Diệp Tùy Phong và Diệp Tùy Vân.

- Tùy Phong chúc mừng hai vị trưởng lão, thành công xuất quan.

Sau khi đi vào, Diệp Tùy Phong nghiêm túc hành lễ.

Mặc dù mình đã là linh hồn khác, không có tình cảm gì với bọn hắn.

Nhưng, dù sao cũng trưởng bối, nên có thái độ gì thì vẫn phải có.

- Tùy Phong tới rồi à?

Hai vị trưởng lão đứng dậy, nói:

- Nhanh ngồi đi.

Diệp Tùy Phong nghe vậy, đi lên phía trước, ngồi phía dưới bọn hắn.

- Các ngươi đều ra ngoài đi.

Diệp Chấn Tông nói, mấy người Tùy Vân theo thứ tự rời khỏi phòng khách chính.

Chỉ còn lại có ba người bọn họ, trong lúc nhất thời, có chút yên lặng.

- Nhớ kỹ lần trước khi gặp ngươi, ngươi vẫn cả ngày ngâm mình ở trong đống sách, không thích nói nhiều, cũng không thích đứng trước mặt người khác.

Diệp Chấn Tông chủ động mở miệng nói.

Diệp Tùy Phong không tự giác sờ lên cái cằm.

- Đúng vậy.

- Nhưng con người thì ai đều sẽ thay đổi.

Diệp Chấn Tông cởi mở cười một tiếng:

- Không sai, con người đều sẽ thay đổi.

- Chỉ là không ngờ, thế giới này lại thay đổi to lớn như thế.

- Chúng ta thấy được, Diệp gia được ngươi quản lý đã đạt đến đỉnh phong trước nay chưa có!

- Chúng ta, thật rất vui vẻ.

Diệp Chấn Tông rất biết cách nói chuyện, từ người thay đổi, nói thành thế giới thay đổi, xảo diệu tránh đi vấn đề khó xử nhất.

Diệp Tùy Phong cũng chầm chậm trầm tĩnh lại.

- Ta là người của Diệp gia.

- Đối với việc phát triển gia tộc, đương nhiên là nghĩa bất dung từ (cố gắng tất cả khả năng)

- Hoan nghênh các ngươi trở về, gia tộc có thêm hai trưởng bối, nhất định sẽ càng thêm hưng thịnh.

Diệp Tùy Phong nói.

Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng hắn cũng không thể nào từ chối để hai vị trưởng bối tiếp tục đảm nhiệm vị trị trưởng lão.

Cuộc đời của bọn hắn đều dâng hiến cho gia tộc này.

Nhưng, Diệp Chấn Tông lại bắt đầu cười.

- Vẫn là không được.

Hắn nói.

Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày, có chút không hiểu.

- Chúng ta đã già.

Diệp Chấn Tông nói:

- Nói thật, sau khi xuất quan, nhìn thấy gia tộc thay đổi to lớn như thế, sau khi chúng ta cảm thấy khiếp sợ sâu sắc thì chính là sợ hãi.

- Vì sao vậy?

Diệp Tùy Phong hỏi.

Diệp Chấn Tông nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Chính như ta vừa nói, thế giới này thay đổi quá nhanh.

- Ý nghĩ của chúng ta đã theo không kịp gia tộc phát triển.

- Đã như vậy thì sao phải trao cái danh trưởng lão này, phát mệnh lệnh không hiểu làm gì?

- Cái nhà này cứ giao cho đời các ngươi lo liệu đi, ta có lòng tin tuyệt đối đối với các ngươi.

Diệp Tùy Phong sững sờ.

Hắn không ngờ, Diệp Chấn Tông lại phong khinh vân đạm như thế, nhẹ nhàng bỏ xuống chức vị trưởng lão.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Diệp gia phồn vinh.

Cái này cần quyết đoán lớn cỡ nào?

Bọn hắn thật là người đứng đầu Diệp gia.

- Nhị thúc, thật ra không cần như thế…!

Diệp Chấn Tông giơ tay lên, ngăn cản Diệp Tùy Phong nói tiếp.

- Ngươi có thể gọi ta một tiếng nhị thúc, như vậy là đủ rồi.

Trên mặt hắn tràn đầy nụ cười:

- Nếu đại ca trên trời có linh, biết ngươi đã có thành tựu này, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Diệp Tùy Phong yên lặng, phần tình cảm này, hắn không có cách nào tiếp nhận.

- Ta nghe nói, chuyện phụ thân ngươi qua đời, hình như có chút ẩn tình?

Diệp Chấn Tông bỗng nhiên nói.

- Đúng vậy.

Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu:

- Huyết Sát hổ kia lẽ ra không nên xuất hiện ở ngoài Thanh Cổ Cao Lãnh.

- Thế nhưng sau khi điều tra, chúng ta lại không phát hiện manh mối gì khác.

- Điều tra… Cũng không có ngươi tham gia.

Diệp Chấn Tông nói.

Diệp Tùy Phong sờ lên cái mũi:

- Ta lúc ấy… Ngươi cũng biết, tu vi quá yếu, cho nên…

- Tùy Phong.

Diệp Chấn Tông bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Diệp Tùy Phong.

- Ngươi có năng lực tra rõ ràng, đúng không?

Diệp Tùy Phong chần chờ một lát, nói:

- Chắc là, có thể…

- Đồng ý với ta, tra rõ ràng chuyện này, xem phía sau rốt cuộc là ai đang quấy phá.

- Có thể chứ?

Hắn gần như dùng tới giọng khẩn cầu.

Diệp Tùy Phong lần nữa sững sờ, nhìn ánh mắt chân thành của Diệp Chấn Tông, còn có bi thống giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng, thật sự là không biết từ chối như thế nào.

- Vâng, ta sẽ đi một chuyến.

- Nếu thật là có người giở trò quỷ ở sau lưng, ta nhất định sẽ để cho hắn nhận trừng phạt nên có.

Diệp Tùy Phong nghiêm túc nói.

Một vòng tiêu tan, tan ra trong mắt Diệp Chấn Tông.

- Vậy thì chúng ta an tâm rồi.

Diệp Tùy Phong gật đầu nói:

- Chuyện này cứ giao cho ta.

- Các ngươi vừa xuất quan, trước hết tĩnh dưỡng tĩnh dưỡng đi, ta đã nói Tùy Vân xây đựng một biệt viện ở trên bờ hồ, nơi đó tương đối thanh u, lịch sự, tao nhã.

Diệp Chấn Tông khoát tay áo.

- Thôi được rồi, ngốc dưới đất lâu như vậy, chúng ta đã sớm chán đối với cái từ ngữ thanh u này rồi.

- Vậy các ngươi…?

Diệp Tùy Phong nghi hoặc.

Diệp Chấn Tông và Diệp Chấn Diệu liếc nhau, nhẹ gật đầu.

- Thiên hạ lớn như vậy, chúng ta cũng muốn đi xem một chút.

- Bận rộn cả một đời, còn chưa chân chính hưởng thụ cuộc sống thoải mái nhân gian này đâu, ha ha.

Hai người thoải mái cười to.

Nhìn bọn hắn, Diệp Tùy Phong không biết nên tỏ thái độ gì.

- Vậy như vậy đi, ta chuẩn bị một ít gì đó cho hai vị làm lộ phí đi đường.

Diệp Chấn Tông vừa chuẩn bị lần nữa từ chối, Diệp Tùy Phong đã cướp lời mở miệng trước, nói:

- Xin đừng nên từ chối một chút tôn kính của vãn bối đối với trưởng bối.

Diệp Chấn Tông ngẩn người, cuối cùng vẫn gật đầu.

- Ừ, chúng ta là người một nhà, cũng không cần quá khách khí.

- Nói cực phải.

Diệp Tùy Phong lộ ra nụ cười.

Một hồi sau, Diệp Tùy Phong từ trong phòng khách chính đi ra.

Diệp Chấn Tông và Diệp Chấn Diệu đã không thấy bóng dáng.

Bọn người Tùy Vân thì đầy khuôn mặt là bất đắc dĩ, trước khi hai vị trưởng lão rời khỏi đã nói cho bọn hắn.

- Đều tự làm chuyện của mình đi thôi.

Diệp Tùy Phong đẩy ra bọn hắn, sau đó về đại sơn hướng phương Bắc xa xôi.

Hắn, cũng đã đến lúc nên đi.

Trạm thứ nhất, vậy đi Thanh Cổ Cao Lãnh đi.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right