Chương 118: Lần Lượt Rời Đi
Ngày thứ hai, cửa chính Diệp gia.
Hai con ngựa chiến Huyền Lân Câu một đen một trắng dừng ở hai bên cửa chính.
Hai đội nhân mã đã tập kết.
Hai người Diệp Hoàng, Diệp Long từ trong cửa đi ra, phân biệt cưỡi trên lưng ngựa.
Hai người giục ngựa tiến lên, đi song song nhau.
- Đường ca, con Huyền Lân Câu thuần trắng này rất thích hợp với ngươi đây.
Diệp Hoàng cười nói.
Diệp Long mặc áo trắng, lại thêm ngựa tốt, thật có chút giống phong phạm thương thần Bộ Phi Tuyết lúc còn trẻ.
- Ta ngược lại cũng không ngờ, ngươi lại chọn con tính tình mãnh liệt nhất này.
Diệp Long cũng cười nói.
Hai người cười ha ha một tiếng, trong mắt lộ ra có chút không bỏ.
Từ nhỏ, mọi người đều lớn lên chung một mái nhà, giữa bọn hắn có cạnh tranh, nhưng càng nhiều là nhiều hơn vẫn là kề vai chiến đấu tăng thêm thân tình.
Lần này từ biệt, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.
- Đường ca, đến lúc đó, đừng để thua ta đó.
Diệp Hoàng khiêu khích nói, trước lúc phân biệt lộ ra đau thương nhàn nhạt.
Diệp Long cũng cười một tiếng:
- Người của điện Thiên Loan ngươi nhiều hơn chúng ta đấy, nếu trên đường không đủ lộ phí, ta có thể cho ngươi mượn một ít.
Nói xong, hắn từ không gian lòng bàn tay, lấy ra trữ vật giới chỉ Diệp Tùy Phong đưa cho bọn họ, tiện tay ném chơi.
- Ta khuyên ngươi vẫn nên giữ lại mà dùng đi, chúng ta đều có cả một đoàn người phải nuôi đấy.
Diệp Hoàng cười nói.
- Cắt, Chân Long các chúng ta phải dựa vào tài phú mình đánh ra, đại bá cho chút lộ phí này…
Diệp Long nói xong, thần thức dò vào trong nhẫn trữ vật, trong nháy mắt ngẩng đầu, nắm thật chặt trong tay.
Hắn vẫn cho là trong này chỉ là chút lộ phí thôi.
Nếu như không nhìn lầm, một đống lớn như vậy, nói ít cũng phải một tỷ trở lên!
Với lại, trong đó hình như đều là linh thạch thượng phẩm…
Hình như nhìn ra hắn thất thố, Diệp Hoàng cười ha ha:
- Xem ra, cha ta là lần đầu tiên cho ngươi tiền tiêu vặt.
Khóe miệng Diệp Long không nhịn được co quắp động, tiền tiêu vặt…
Gia chủ nhà ai lại cho tiền tiêu vặt nhiều như thế?
- Đường ca, chúng ta cũng không thể phụ lòng tin của lão nhân gia nha.
- Chúng ta, hẹn gặp lại!
Diệp Hoàng ôm quyền nói.
Diệp Long cũng ôm quyền, lặng yên thu lại nhẫn trữ vật trong tay vào trong không gian lòng bàn tay.
Sau đó, hai người quay đầu ngựa lại.
Hai nhóm đội ngũ, một hướng Đông, một hướng Tây, mau chóng đi xa.
Không đến một lát, bọn hắn đã ra khỏi cổng thành.
Trong đội ngũ của Diệp Hoàng, một thiếu niên da rám nắng nhìn thoáng về hướng thành Vân Tiêu.
- Mễ Phong, theo sát!
Giang Phỉ lớn tiếng nói.
- A, được.
Mễ Phong vội vàng quay đầu, đuổi theo đội ngũ.
Đánh một trận ở thành Vân Tiêu xong, hắn không để cho Văn thúc đi tìm gia chủ Diệp gia, mà lựa chọn gia nhập điện Thiên Loan.
Hắn phải dựa vào cố gắng của mình, đứng sóng vai ở cùng một chiến tuyến với người trong lòng!
…
Cùng lúc đó, cổng phía Nam thành Vân Tiêu.
Một nhóm người trẻ tuổi mặc áo xanh bước đi ra.
Ở trong bọn họ, một bóng người xuất trần, mặc một bộ tố y màu xanh nhạt, nàng đứng ở phía sau đám người, hình như có chút không hợp với người xung quanh.
Nàng chính là Diệp Cầm Dao.
- Cầm Dao, ngươi đừng để ý tới Quan Mục kia, ở trong thư viện, rất nhiều người đều rất dễ nói chuyện.
Lúc này, có một thiếu nữ tới gần nàng.
- Không sao.
Diệp Cầm Dao nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Ta chỉ là chưa từng rời nhà xa như vậy.
- Đều như thế thôi.
Thiếu nữ cười nói:
- Người của thư viện, phần lớn đều tới từ nơi vô cùng xa xôi.
- Quê nhà của ta cũng ở phương nam, nơi đó rất xa…
Thiếu nữ nói rất nhiều, cũng rất thú vị, dần dần làm giảm bớt ưu sầu xa quê trong lòng Diệp Cầm Dao.
Sau một hồi lâu, Diệp Cầm Dao cười hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Ta à?
Thiếu nữ hì hì cười một tiếng:
- Ta tên là Nhan Hi, yên tâm đi, đi thư viện, ta nhất định sẽ bảo kê ngươi.
…
Cửa Bắc thành Vân Tiêu.
Một chiếc xe lừa bình thường chậm rãi ung dung từ trong thành đi ra.
Một nam nhân nhìn tuổi tác không lớn, thường thường không có gì lạ, không chút nóng vội ngồi trên xe lừa.
Con lừa kéo xe lôi phía sau, là thùng xe cũ nát, không có đỉnh, trong đó còn đổ đầy rơm rạ khô héo.
Trong xe, có một bóng người nhỏ đang ngồi, nàng mặc một chiếc áo choàng màu đen, bao bọc toàn thân, chỉ lộ ra ngoài khuôn mặt nhỏ nhắn.
Gương mặt kia, trong đôi mắt thật to tràn đầy bất đắc dĩ, miệng quyết đến còn cao hơn trời.
- Không phải chứ Đại bá.
- Chúng ta đi ra ngoài như vậy sao?
Trong giọng nói của Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy không muốn.
- Ngươi muốn như thế nào, đại kiệu tám người khiên hay sao?
- Chúng ta là đi du lịch, du lịch hiểu không?
Diệp Tùy Phong cũng không quay đầu lại nói.
Diệp Hiểu Hiểu thở một hơi thật dài, hai tay chống quai hàm.
Nàng còn có rất nhiều ý nghĩ vẫn chưa hoàn thành.
Theo đại bá, xem ra trong thời gian ngắn sẽ không có cơ hội rồi.
- Diệp đại ca, chờ ta một chút!
Bỗng nhiên, một âm thanh từ phía sau truyền đến.
Ngay sau đó, hai bóng người một lớn một nhỏ sốt ruột chạy tới.
Diệp Tùy Phong dừng xe lừa lại, quay đầu nhìn, chính là Cốc Vạn Tâm.
Phía sau của nàng còn đi theo một thiếu nữ thanh tú, nhìn qua điềm đạm nho nhã.
- Diệp đại ca.
Cốc Vạn Tâm chạy tới, thở hồng hộc.
- Chuyện gì?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Có một chuyện, ta vẫn luôn muốn nói, nhưng vẫn luôn không có cơ hội gì.
Cốc Vạn Tâm có chút ngượng ngùng nói.
Trong lòng Diệp Tùy Phong máy động, nhìn điệu bộ này, là muốn trình diễn phim tình cảm sao?
Đừng lại đi mà muội muội.
Cốc Vạn Tâm nói xong, kéo thiếu nữ sau lưng tiến lên, nói:
- Đây là tiểu chất nữ của ta, tên là Cốc U Lan, tay chân lanh lẹ, người cũng thông minh.
- Ta nghĩ, cho dù đại ca làm gì, bên cạnh có một nha đầu nghe lời sai sử cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Diệp Tùy Phong giật mình, thì ra là chuyện này.
Chỉ có điều, hắn đã sớm quen đi một mình, nhiều người ở bên cạnh, ngược lại sẽ cảm thấy có chút không tiện.
- Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng vẫn là thôi đi.
Diệp Tùy Phong từ chối nói.