Chương 201: Tỷ Nói Xem, Nếu Chúng Ta Mãi Mãi Không Trưởng Thành, Thì Tốt Biết Bao
Nơi này, là nơi Lăng Vân tông chuẩn bị cho Diệp Cầm Dao, đồng thời đảm bảo sẽ không có ai dám tới đây quấy rầy nàng.
- Tỷ, ta không nói đùa, bây giờ tỷ thật rất hung ác.
Diệp Hiểu Hiểu nói.
Diệp Cầm Dao ngừng lại, điều chỉnh mấy chỗ giai điệu không hài hòa, lại bắt đầu bắt đầu đàn tấu.
- Nhân thế chính là như vậy, ngươi mềm yếu thì sẽ bị khi dễ.
- Không duy nhất một lần đánh đau bọn hắn, bọn hắn sẽ còn nghĩ biện pháp lấy lại danh dự, đánh con thì cha tới, quá phiền toái.
Diệp Cầm Dao nói.
Diệp Hiểu Hiểu nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, ta cũng phát hiện đạo lý này.
- Chỉ có điều, ta đều là đập người khác một trận trước khi hắn kịp khi dễ ta, bóp chết chuyện phiền toái từ trong trứng nước, hắc hắc.
Nói xong, nàng nhảy xuống khỏi xích đu, trong nháy mắt ngồi ở đối diện Diệp Cầm Dao.
- Tỷ, ta vẫn rất ngạc nhiên, trong lần thí luyện sáu năm trước, đến cùng tỷ đã tìm được phương hướng gì?
Diệp Hiểu Hiểu hỏi.
Lúc ấy, Diệp Tùy Phong cho năm người bọn hắn, phân biệt tiến hành một lần thí luyện, mỗi người đều có thể đưa ra nguyện vọng.
Mà nguyện vọng của Diệp Cầm Dao là tìm được phương hướng trong mơ hồ!
Tiếng đàn lần nữa ngừng lại.
Diệp Cầm Dao thở dài một hơi:
- Lúc ấy, thật ra ta đã lừa đại bá.
- Hả?
Diệp Hiểu Hiểu lập tức kinh ngạc.
Diệp Cầm Dao nói:
- Lúc ấy, ta nói ta muốn tiến vào tầng thứ hai trong thời gian của Kính Hồng Trần, ở nơi đó, một ngày chính là mười năm, nhưng thật ra… Ta đã tiến vào tầng thời gian thứ ba, ở nơi đó vượt qua ròng rã một ngàn năm.
Diệp Hiểu Hiểu há hốc mồm, mở to hai mắt nhìn.
Một ngàn năm, nàng đơn giản không cách nào tưởng tượng, Diệp Cầm Dao đến cùng đã trải qua bao nhiêu chuyện.
- Mười cái trăm năm, mấy chục đoạn cuộc sống khác nhau, ta không tìm được phương hướng, nhưng lại làm cho ta hiểu được một việc.
Diệp Cầm Dao tiếp tục nói:
- Cường đại là tiền đề của tất cả phương hướng.
- Chỉ có người giống như đại bá mới có thể chân chính làm được mình chuyện muốn làm.
Diệp Hiểu Hiểu lấy hai tay chống lấy mặt mình, thì thào nói:
- Khó trách ta cảm thấy phương pháp làm việc của tỷ càng lúc càng giống đại bá.
Diệp Cầm Dao nhẹ gật đầu.
- Nếu như ta không tìm được phương hướng, vậy chỉ có thể trở thành người giống như đại bá vậy.
- Ta không muốn trở thành thúc ấy.
Diệp Hiểu Hiểu ôm tay đi tới đi lui:
- Tỷ nhìn thúc ấy đi, cả ngày chính là đọc sách, ăn cơm, đi ngủ, sau đó hiện tại lại muốn đi trồng loại cây gì đó…Nhàm chán muốn chết.
- Sao không chịu đi tìm mấy tỷ tỷ xinh đẹp sinh mấy đệ đệ muội muội cho Diệp Hoàng tỷ.
Diệp Cầm Dao cười cười.
- Mỗi người đều không giống nhau, muội, ta, Diệp Hoàng, Diệp Long, Diệp Khiêm, lý tưởng và mục tiêu của năm người chúng ta đều không giống nhau.
- Đại bá cũng luôn thả chúng ta tự trưởng thành, nếu không, với loại tính cách này của muội đã sớm bị thúc ấy đánh cho cái mông nở hoa.
Diệp Hiểu Hiểu: …
- Tỷ, đừng nhìn cái đầu ta nhỏ thì cho rằng ta chưa lớn nha.
Nói xong, nàng nằm trên bàn, nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài, tóc dài như nghê hồng, trải trên mặt bàn.
- Tỷ nói xem, nếu chúng ta mãi mãi không trưởng thành, thì tốt biết bao…
………….
Trong dãy núi.
Đây là một sơn cốc rộng lớn.
Chính giữa sơn cốc có một hố trời khổng lồ, sâu không thấy đáy, như nối thẳng tâm của trái đất.
Trong hố trời thỉnh thoảng phun ra một ngụm bụi mù nồng đậm màu đỏ, trong không khí tràn đầy mùi lưu huỳnh nóng rực.
Mà ở xung quanh hố trời lại có rất nhiều kiến trúc bao quanh nó, nghiễm nhiên đã tạo thành một quy mô thành trì.
Phía trên thành trì, bao phủ bao trùm một tầng trận pháp.
Bỗng nhiên, một con Thất Thải Loan Điểu to lớn từ đằng xa nhanh chóng tới gần, cuối cùng đứng ở trước mặt trận pháp.
Trên lưng Loan Điểu có mấy bóng người đang đứng.
- Nơi này chính là địa điểm diễn ra Trận Chiến Thiên Mệnh sao?
Diệp Hoàng đứng ở phía trước, hỏi.
Diệp Tùy Phong gật đầu:
- Căn cứ theo tin tức Hiểu Hiểu lưu lại, địa điểm diễn ra chính là trong một bí cảnh dưới đáy hố trời này.
- Khoảng cách trận chiến kia mở ra vẫn còn mấy ngày, chúng ta vào thành đợi trước đi.
Diệp Long nghiêng đầu hỏi:
- Muốn phá hủy đại trận không? Ta cũng muốn thử xem, trận pháp này chắc cũng không mạnh lắm đâu.
Hắn tràn ngập chiến ý, nói.
Diệp Tùy Phong liếc hắn.
- Sao ngươi lại bạo lực như vậy?
- Người ta bố trí một đại trận phòng hộ khó khăn biết bao.
- Lần này chúng ta vẫn nên điệu thấp một chút.
Sau đó, Diệp Tùy Phong để lão Thất hướng bay về hướng khác.
Ở một hướng khác của đại trận có xây dựng một đài cao, nơi đó chuyên dùng để tiếp đãi linh khí phi hành, hoặc linh thú phi hành mà các tu sĩ dùng để đến đây.
Lúc này, một con yêu thú phi hành cấp 7 - Huyền Sí Hổ khí thế bàng bạc rơi xuống.
Lập tức, gây nên người ngoài một trận sợ hãi thán phục.
Dùng yêu thú cấp 7 làm thú cưỡi, đây cũng không phải người bình thường có thể làm được, khẳng định lại là người của đại tông môn nào đó.
Trên lưng Huyền Sí Hổ có một đám người mặc quần áo lộng lẫy nhảy xuống.
Dẫn đầu lại là một thiếu nữ, trên người nàng treo đầy tiểu linh đang, ngửa đầu, biểu lộ cực kỳ khinh thường.
- Một đám nhà quê thối.
Thiếu nữ nhìn rất đáng yêu, nhưng mở miệng lại cực kỳ cao ngạo.
Một vị lão giả đi lên phía trước, cười nói:
- Nhan Đồng tiểu tiên tử, phần lớn tu sĩ nơi này là tu sĩ bình thường đến Uyên Thành kiếm tiền thôi.
- Nhưng Lăng Vân tông phụ trách trông giữ Uyên Thành lại là đại tông nhất phẩm giống Thái Vũ tông chúng ta.
- Với lại thịnh hội sắp đến, sẽ có rất nhiều đại thế lực đến đây quan chiến, chúng ta vẫn nên thu liễm một chút thì tốt hơn.
Lão giả nói chuyện rất hòa thuận nhưng thiếu nữ lại kinh thường hừ một tiếng.
- Cắt, sợ cái gì?
- Ta có Lân Bằng ca che chở, ai dám khi dễ ta chính là muốn chết, hừ!
Vẻ mặt Nhan Đồng không sao cả.
Lão giả thở dài một hơi, nhưng cũng không có biện pháp gì.
Ai bảo Nhan Đồng người ta dựng vào Thánh Tử Lân Bằng chứ, đây chính là thiên kiêu xuất sắc nhất của Thiên Toán Thánh Địa.