Chương 202: Người Diệp Gia Đến Uyên Thành
Mặc dù có lời đồn rằng hai người có tình cảm thâm hậu bao nhiêu.
Nhưng quan hệ giữa Lân Bằng và Nhan Đồng thì mọi người đều biết.
Dựa vào sự kiêu ngạo của Thánh Tử Lân Bằng, hắn ta tuyệt đối sẽ không để cho người ta làm nhục nữ nhân của mình.
- Khương lão, ta nghe nói, lần này Thư viện Thiên Phủ cũng sẽ phái người tới đúng không?
Nhan Đồng đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Khương lão ngưng lại, sau đó cười nói:
- Đúng vậy, thư viện cũng là một phương tham chiến.
- Ha ha!
Nhan Đồng cười to, trong mắt lại tản ra ánh mắt cừu hận, nói:
- Nếu nàng ta có thể cùng đến đây thì quá tốt rồi.
- Ta muốn để nàng ta biết, cuối cùng là ta đạt được Lân Bằng ca!
Khương lão không nói gì.
Thật ra, hắn cũng không muốn đến Uyên Thành, chỉ là tính tình Nhan Đồng thích gây sự, nhất định phải chạy đến gặp Thánh Tử Lân Bằng.
Thái Vũ tông rơi vào đường cùng, đành phải cắt cử hắn đi cùng, để tránh Nhan Đồng gây ra đại sự gì.
Hiện tại xem ra, mục đích của Nhan Đồng không chỉ là Lân Bằng, còn có nữ hài đáng thương bị đuổi đi năm đó nữa.
- Thật hy vọng bây giờ sẽ có thể được nhìn thấy nàng ta.
Nhan Đồng vuốt ve cổ Huyền Sí Hổ, lạnh lùng nói:
- Để nàng ta thấy, đãi ngộ vốn nên thuộc về nàng ta đã rơi vào trên đầu của ta, mà mình chỉ có thể bi thương ở trong thư viện cả đời.
- Loại cảnh tượng đó thật sự làm cho người ta chờ mong.
Khương lão nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nữ tử này, tâm cơ quá nặng.
Chuyện năm đó, đã ép nữ hài kia phải ra đi, hiện tại còn muốn từ trên cao nhìn xuống hạ thấp nàng ấy một phen?
Hắn rất hi vọng nữ hài kia không xuất hiện ở đây.
Đột nhiên, một hơi thở cường đại đến mức làm người ta run sợ từ trên trời lao thẳng tới!
Khương lão ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một con Thất Thải Loan Điểu to lớn lao xuống phía dưới, nhắm ngay đài cao!
Trong nháy mắt, sắc mặt của lão đại biến!
Không ngờ đó lại là một con yêu thú cấp 9 kinh khủng!
- Mau tránh ra!
Khương lão hét lớn một tiếng, một phát nắm được áo Nhan Đồng, cấp tốc đi xa.
Loan Điểu “ầm ầm” một tiếng, đứng ở trên đài cao, mở ra đôi cánh rộng trăm mét, ngửa mặt lên trời huýt dài.
Uy áp kinh khủng làm cho những yêu thú khác trên đài cao, bao gồm Huyền Sí Hổ vừa rồi uy phong lẫm lẫm bị dọa đến run lẩy bẩy, nằm tại chỗ, động cũng không dám động.
Khí tức cấp 9 đỉnh phong làm cho cả đài cao đều bắt đầu lắc lư.
Hai chân thủ vệ run lên, hắn chưa từng đối mặt với sinh vật khủng bố như thế!
- Đi.
Lúc này, một âm thanh từ phía trên Loan Điểu truyền đến.
m thanh không lớn nhưng uy nghiêm cực kỳ.
Thủ vệ hoảng sợ nhìn thấy, yêu thú đáng sợ kia thì sợ hãi rụt đầu lại.
Sau đó, Loan Điểu nhanh chóng thu nhỏ, biến thành một đạo nhân nhìn có chút hèn mọn.
Mười mấy bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nhìn vẻ mặt mọi người xung quanh chấn động, run lẩy bẩy, Diệp Long chậc chậc cảm thán.
- Đại bá, ngài điệu thấp, ta đã coi như thấy được.
Ánh mắt Diệp Tùy Phong cụp xuống.
- Tiểu Long Tể.
- Ta gọi ngươi trở về, không phải để ngươi đến đậu đen rau muống ta.
Diệp Long cười rạng rỡ:
- Ta đây không phải đang học tập phong thái của đại bá ngài sao.
Thù Diệt và Ti Thần Lan sau lưng thì mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Bọn hắn chưa từng thấy bộ dáng này của Long Chủ.
Hình tượng trong nháy mắt sụp đổ!
Diệp Tùy Phong hừ một tiếng, sau đó đi ra phía trước.
Toàn thân thủ vệ run lên, kém chút không đứng vững.
Yêu thú kia đã đủ dọa người, vậy người lấy nó làm tọa kỵ sẽ cường đại cỡ nào!
- Tiền… Tiền bối, chúng ta là… Là Lăng Vân tông, Lăng Vân tông quản lý khu vực nào.
Hắn nói chuyện ấp a ấp úng.
- Đừng hoảng hốt, chúng ta chỉ đi vào thành, nơi này là cửa vào sao?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Thủ vệ vâng một tiếng, vội vàng nói:
- Đúng vậy thưa tiền bối, từ nơi này tiến vào Uyên Thành, phí thông hành mỗi người là một ngàn viên linh thạch.
Rất nhanh, Diệp Hoàng đã đếm xong linh thạch, đưa tới.
Dựa theo gia tộc của bọn họ, còn không đến mức sa đọa đến mức đi con đường bá vương.
Khi bọn hắn chuẩn bị đi vào thì lại phát hiện, Nhan Hi không đi theo tới, mà đứng ở phía sau, sững sờ nhìn đài cao bên cạnh.
Bên kia, một lão giả, còn có một thiếu nữ cũng sững sờ.
- Khương gia gia?
Sau một lát, Nhan Hi lên tiếng nói.
Khương lão đứng từ xa, mặt mũi tràn đầy chấn kinh và ngoài ý muốn.
Hắn không ngờ, không ngờ lại thật gặp nữ hài năm đó ở chỗ này.
- Tiểu Hi, đã lâu không gặp.
Giọng của lão có chút khàn khàn.
Lúc này, Diệp Tùy Phong đi tới.
- Người quen sao?
Có thể gặp được người quen ở đây, thật là duyên phận không bình thường.
Nhưng Nhan Hi lại lắc đầu, ánh mắt phức tạp.
- Không, Diệp gia chủ.
- Ta đã… Không có bất cứ quan hệ nào với bọn họ.
Nói xong, Nhan Hi xoay người, về trong đội ngũ.
Diệp Tùy Phong nhìn bọn họ một chút, cũng một nói thêm cái gì, dẫn một đám người biến mất ở lối vào Uyên Thành.
- Ai.
Nhìn Nhan Hi rời khỏi, Khương lão trùng điệp thở dài.
Mà Nhan Đồng bên cạnh thì đã ngơ ngác.
Làm sao có thể?
Bên cạnh nàng ta, sao có thể có người mạnh mẽ như vậy?
Sao nàng ta có thể cưỡi lên yêu thú đáng sợ như vậy?
Không phải nàng ta phải đang ở một mình trong thư viện, bi thương khóc rống sao?
Nhan Đồng cảm thấy khó mà tiếp nhận.
Nàng quay đầu, nhìn Huyền Sí Hổ vừa rồi mình còn vẫn lấy làm kiêu ngạo đang nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy, cứt đái chảy đầy, phẫn nộ ngập trời và không cam lòng dâng lên trong ngực nàng.
- Không! Ta tuyệt đối không tin!
……………
Bên ngoài Lăng Vân tông.
Hai bóng người cấp tốc xẹt qua, đi lên phía trên Lăng Vân tông.
Chính là Hồn Hư Tử và Chấn Huyền.
Bọn hắn dùng tốc độ cao nhất đuổi ròng rã hai ngày đường, cuối cùng cũng từ thư viện đuổi tới Lăng Vân tông.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy tình huống phía dưới thì lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
- Có người đánh lên Lăng Vân tông sao?
Chấn Huyền trừng tròng mắt, vẻ mặt kịch chấn.
Phía dưới Lăng Vân tông, rất nhiều công trình kiến trúc sụp đổ, khắp nơi đều là phế tích.
Càng khoa trương hơn là, không ngờ chủ phong Lăng Vân tông lại trực tiếp đổ sụp một nửa!