Chương 429: Soái Ca Diệp Tiểu Hắc
Mặc dù Tiểu Hắc vẫn luôn coi mình là cha, hắn cũng coi Tiểu Hắc là con trai nuôi, nhưng nói cho cùng, cả hai cũng không có quan hệ máu mủ!
Đừng nói quan hệ máu mủ, ngay cả giống loài cũng khác nhau!
Cũng đừng nói giống loài, Tiểu Hắc căn bản cũng không thuộc về phạm trù sinh linh.
Nó là Thiên Đạo!
Mà lại điểm đặc biệt của Thiên Đạo chết rồi sống, sống rồi chết, chết lại sinh ra, trùng sinh lại dung hợp.
Diệp Tùy Phong có liên quan gần nhất cũng chính là lúc chủ đạo gây giống Đại Thụ Khải Mông đời thứ hai mà thôi.
Quả thực là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi cố ý sao?
Diệp Tùy Phong nhíu mày hỏi.
Tiểu Hắc vừa hoàn thành tấn thăng thì bỗng nhiên mặt đối với vấn đề này, có chút ngơ ngác.
- Cố ý cái gì?
Diệp Tùy Phong không lên tiếng mà ném qua một tấm gương thật to.
Tiểu Hắc không rõ ràng cho lắm, nhận lấy tấm gương giờ lên trước mặt mình.
- Quỷ à!?
Trong nháy mắt, nó quá sợ hãi, trực tiếp ném tấm gương ra xa chục ngàn dặm trên bầu trời.
Vẻ mặt Diệp Tùy Phong càng đen hơn.
Quỷ cái gì?
Đó là mặt của Lão Tử ngươi!
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Hắn trầm giọng hỏi.
Tiểu Hắc trừng tròng mắt, biểu lộ kinh hoảng, hô hấp gấp rút, giống như vừa rồi thật bị hù dọa.
Sau một hồi lâu, nó mới chậm rãi bình phục lại.
Hắn nhìn làn da non mềm của mình, còn có tay chân lèo khèo, cũng lâm vào trong ngượng ngùng.
- Ta cũng không biết, sau khi ăn xong tiên quả kia thì bắt đầu thăng cấp.
- Sau khi hoàn thành thì biến thành bộ dáng này.
Tiểu Hắc ngơ ngác.
Diệp Tùy Phong yên lặng, sau đó kéo hắn đi qua, cẩn thận kiểm tra một phen.
Lại phát hiện, ngoại trừ hình thái ra thì Tiểu Hắc không có gì khác trước đó.
Kiểm tra nửa ngày, nhưng hắn cũng không phát hiện ra có gì khác thường.
Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
- Cảm giác như thế nào?
Diệp Tùy Phong quyết định trước không đi nghĩ chuyện này, lên tiếng hỏi.
- Cảm giác sao?
Tiểu Hắc ngẩn người, sau đó lắc lắc tay chân của mình, lại nhảy nhót tại chỗ mấy lần.
- Hắc hắc, cảm giác cũng không tệ lắm.
- Thân thể của Nhân tộc quả nhiên rất thuận tiện nha, khó trách chỉ nghe nói qua yêu thú hóa thành nhân hình chứ chưa gặp qua Nhân loại hóa thành yêu thú.
- Từ hôm nay trở đi.
- Hãy gọi ta là soái ca!
Nó kích động phất tay, nhưng vì thói quen trước kia nên nhìn qua giống như vung móng vuốt.
- Cốc!
Diệp Tùy Phong gõ một cái thật mạnh lên đầu nó.
- Đừng nói năng lộn xộn nữa!
- Ta hỏi ngươi là sau khi tấn thăng có cảm giác thế nào!?
Hiện tại, hắn đã xác định, ngoại trừ ngoại hình ra thì Tiểu Hắc không có bất kỳ thay đổi gì.
Tiểu Hắc xoa trán, sau đó nói:
- Cũng rất tốt nha.
- Vân Tiêu giới lại biến lớn không ít, với lại, lại ra đời rất nhiều Tạo Hóa Tiên Liên, ta xem một chút…
- Có hơn sáu ngàn đóa!
Hắn kinh ngạc nói.
Lần trước, khi tấn thăng làm Thiên Tiên giới đã tổng cộng sinh ra hơn ba ngàn Tạo Hóa Tiên Liên.
Không ngờ lần này lại trực tiếp tăng lên gấp đôi.
Diệp Tùy Phong nhìn tiết điểm Thiên Đạo.
Quả nhiên, số lượng tiết điểm Thiên Đạo cũng đã tăng lên gần gấp đôi.
Với lại thế giới Vân Tiêu vẫn chưa đình chỉ mở rộng, đợi sau khi hoàn toàn ổn định thì chắc là diện tích cũng sẽ gia tăng gấp đôi, quả thật có chút kinh khủng.
- Cha, lần này, vẫn làm Tạo Hóa Tiên Liên tự mình tìm kiếm kí chủ sao?
Tiểu Hắc hỏi.
Lần trước, bọn hắn buông ra khống chế một bộ phận Tiên Liên, để bọn chúng tự mình tìm kiếm kí chủ, cuối cùng có gần ngàn sinh linh bình thường đều thu được tạo hóa.
Rất nhiều người đều đã phi thăng Tiên giới.
- Cứ tiến hành kế hoạch của chúng ta trước đã.
Diệp Tùy Phong nói.
Những năm này, hắn đã suy nghĩ ra một biện pháp có thể kéo thành Vân Tiêu đến Tiên giới.
Mà biện pháp này cần rất nhiều Tạo Hóa Tiên Liên.
Cho nên, mới có thể đợi sau khi Tiểu Hắc hoàn thành tấn thăng mới có thể làm tiếp chuyện này.
- Vâng!
- Ta thật sự quá nhớ khí tức của Vân Tiêu giới chúng ta!
Tiểu Hắc lập tức nhảy cẫng hoan hô.
- Mở ra đôi mắt Thiên Đạo đi.
Diệp Tùy Phong nói.
…
Vân Tiêu giới, Thánh Thành Vân Tiêu.
Trời đất thay đổi, cao tầng Diệp gia cũng cảm thấy.
- Ai, thế giới lại tấn thăng, muốn Độ Kiếp lại phải tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa.
Diệp Tùy Vân nhìn lên bầu trời, lắc đầu thở dài.
Chỉ có điều, hình trong trong âm thanh thở dài đó lại ẩn giấu một tia may mắn nho nhỏ.
Bởi vì, hắn sẽ tạm thời không cần phải suy nghĩ đối mặt với thiên kiếp đáng sợ kia như thế nào…
- Tùy Vân.
Bỗng nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu Tùy Vân.
- Đại ca?
Tùy Vân lập tức kinh hãi.
Diệp Tùy Phong phi thăng Tiên giới đã được mười mấy năm, trong khoảng thời gian này, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng có bất cứ tin tức gì.
Cho dù là một tín vật hoặc đôi câu vài lời cũng không có.
Hiện tại, không ngờ hắn lại trở về?
- Đại ca, ngươi trở về rồi sao?
Tùy Vân trong nháy mắt trở nên kích động.
Chủ tâm cốt trở về, các loại áp lực trong lòng hắn đã lập tức đã quét sạch không còn.
- Chúng ta đang ở Tiên giới, trở về phải hao phí quá nhiều tinh lực.
- Nhưng chuyện ở Vân Tiêu giới, ta vẫn luôn nhìn thấy.
- Những năm này, các ngươi làm rất không tệ.
Diệp Tùy Phong nói.
Tùy Vân nghe đại ca khen ngợi, cảm thấy vừa lòng thỏa ý.
Chỉ có điều vẫn có một tia thất vọng nho nhỏ.
- Đại ca, ngươi thật không trở về sao?
- Vậy hôm nay ngươi chuyên môn truyền âm là có chuyện gì muốn tìm ta?
Hắn lên tiếng hỏi.
- Không sai, là có chút việc nhỏ.
Diệp Tùy Phong không che giấu, trực tiếp nói:
- Ta chuẩn bị dời thành Vân Tiêu đến Tiên giới cho nên sớm thông báo cho ngươi một tiếng, để cho ngươi có chuẩn bị tâm lý.
- Tiếp theo cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng quá mức kinh ngạc, cũng không được để thành Vân Tiêu xuất hiện khủng hoảng.
- Rõ chưa?
Tùy Vân sững sờ.
Chuyển toàn bộ thành Vân Tiêu vào Tiên giới?
Đây chính là việc nhỏ ngài nói sao?
Hắn lại lập tức bắt đầu kích động.
Nếu thật là như vậy, vậy có gì khác việc đại ca tự mình trở về chứ?