Chương 467: Nguyện Bảo Vệ Kính Hồ Cả Đời ! Bắt Đầu Tìm Kiếm Manh Mối.
- Đa tạ Diệp đại lão gia!
Cá chép vàng lập tức kinh hỉ.
- Đi thôi.
Diệp Tùy Phong khoát tay áo.
Cá chép vàng vội vàng lần nữa bái tạ, sau đó lại nhảy trở vào trong đầm sâu.
- Lần này, đã có ba danh ngạch.
Cốc U Lan vừa cười vừa nói.
- Nếu ngươi đi thì ta có thể tranh thủ thêm một danh ngạch nữa.
Diệp Tùy Phong nhếch miệng.
Cốc U Lan vội vàng khoát tay:
- Ngài vẫn bỏ qua cho ta đi, ta chỉ muốn yên lặng làm một nữ đầu bếp mà thôi, sẽ không có ý nghĩ gì khác.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, không nói thêm gì đi nữa.
Hắn im lặng một lát, bỗng nhiên đổi chủ đề.
- Cốc Vạn Tâm, ta nhớ nàng ấy đã lên Tiên giới được khá lâu.
- Sao lại không thấy ngươi trở về?
Cốc U Lan hơi sững sờ, sau đó nói:
- Từ lúc thế giới Vân Tiêu phi thăng lên đây, ta đã đi gặp mẹ và Vạn Tâm cô cô.
- Chỉ là không ở lâu mà thôi, ngài cũng biết, nếu ta xuất hiện ở trong gia tộc thì sẽ không tránh được lại là một trận phiền phức.
- Ta không thích loại chuyện đó.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Thật ra hắn cũng giống vậy, cho nên hiện tại đã cực ít đi gia tộc, trên cơ bản đều đợi trong Kính Hồ này.
- Đó dù sao cũng là gia tộc của ngươi, nên thường xuyên về xem một chút.
Diệp Tùy Phong nói:
- Hoặc, có thể đi ra ngoài chơi một chút, sau khi đại kiếp đến, có thể tất cả mọi thứ ở hiện tại đều sẽ không còn tồn tại.
Cốc U Lan kinh ngạc, con ngươi như mặt nước nhìn Diệp Tùy Phong, cảm xúc tích chứa trong đó lại cực kỳ phức tạp.
- Lão gia, ngài đang đuổi ta đi sao?
Nàng nhẹ giọng nói.
Diệp Tùy Phong yên lặng, cũng không phủ nhận chuyện này.
- Ngươi không thể nào mãi mãi sống trong Kính Hồ.
Cốc U Lan lắc đầu.
- Ta có thể.
- Cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng muốn ở lại bên cạnh ngài.
- Lão gia…
Nàng khẽ nhíu mày, mở miệng nói:
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Qua nhiều năm như vậy, nàng đã quá quen thuộc đối với tính cách của Diệp Tùy Phong.
Nếu như không phải loại chuyện ngay cả hắn cũng không thể khống chế thì Diệp Tùy Phong sẽ tuyệt đối không thể nào nói ra lời này.
Hắn lần nữa yên lặng.
Đối mặt với ánh mắt của Cốc U Lan, cuối cùng hắn vẫn không lựa chọn giấu giếm.
- Ta muốn đi làm một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Diệp Tùy Phong nói.
Cốc U Lan sững sờ.
Nàng chưa từng nghe được trong miệng Diệp Tùy Phong hai chữ “nguy hiểm” này.
Có chuyện gì có thể làm cho hắn cũng cảm thấy kiêng kị?
- Là bởi vì đại kiếp sao?
Cốc U Lan hỏi.
Diệp Tùy Phong cười cười.
- Đại kiếp cho tới bây giờ đều không tính là gì.
- Cho dù Cửu Thiên Thập Địa bị hủy diệt thì cũng sẽ không có nửa điểm ảnh hưởng đến Vân Tiêu giới.
- Ta muốn làm, là…
Nói xong, Diệp Tùy Phong bỗng nhiên đổi chủ đề.
- Tiểu Lan, ngươi cảm thấy trên thế giới này, có một loại vật liệu như thế này hay không?
- Nó có thể sinh ra Linh Thạch, Tiên Thạch, còn có Thần Thạch, với lại, còn có thể sinh ra tu vi.
- Tu vi nó sinh ra còn xa xưa hơn hơn trăm lần so với thời gian tồn tại của Cửu Thiên Thập Địa?
Cốc U Lan chau mày.
- Lão gia, loại chuyện này hoàn toàn không phù hợp với quy tắc giữa thiên địa.
Nàng nhìn Diệp Tùy Phong, trong lòng ẩn ẩn có chút hiểu ra.
- Đúng vậy.
Hắn nhẹ gật đầu.
- Tiếp theo, ta chính là dự định đi tìm kiếm cái không thể nào tồn tại này.
- Mọi việc đều là không biết, ta cũng hoàn toàn không chắc chắn.
Những hắn nói tới này chính là hệ thống trong thân thể của mình.
Trong lòng Diệp Tùy Phong vẫn luôn chỉ có ba chuyện.
Để Vân Tiêu giới đăng đỉnh chư thiên vạn giới.
Để Diệp gia chân chính phát dương quang đại.
Còn có, tìm ra bí mật của hệ thống.
Hiện tại, hắn đã hoàn thành hơn ba mươi ngàn tòa tháp Khởi Nguyên mười bốn tầng, Vân Tiêu giới đột phá thành thế giới Tiên Đế chỉ là vấn đề thời gian.
Mà Diệp gia thiên tài đông đảo, quần tinh loá mắt.
Có năm thiên kiêu dẫn đầu cũng chắc chắn sẽ đăng lâm tuyệt đỉnh.
Hai chuyện này trên cơ bản đã có thể tính là hoàn thành.
Như vậy, bây giờ chỉ còn lại chuyện tìm kiếm hệ thống mà thôi.
Hắn nhất định phải tìm ra được nguyên nhân cuối cùng vì sao mình lại đi vào thế giới này, tìm được hệ thống treo máy chân chính, còn có bí mật được che giấu phía sau những chuyện này là gì.
Cốc U Lan nghe Diệp Tùy Phong nói xong, ánh mắt nàng phức tạp.
Mặc dù bây giờ cảnh giới của nàng đã gần với Tiên Đế, nhưng vẫn như cũ không thể nào hiểu được đối với tầng cấp của Diệp Tùy Phong.
- Bây giờ, ngài muốn bắt đầu đi làm sao?
Cốc U Lan hỏi.
Hắn nghĩ nghĩ nói:
- Đúng vậy.
- Nhưng chỉ là bắt đầu điều tra bước đầu, trước khi đại kiếp đến thì ta sẽ không có động tác gì lớn.
- Chuyện này tràn ngập nguy hiểm không biết.
- Ta vẫn phải chờ đến sau khi đại kiếp xảy ra thì sẽ ổn thỏa hơn.
Cốc U Lan nở nụ cười xinh đẹp.
- Vậy ta, trước hết ở lại nơi này, đợi sau khi đại kiếp đến lại nói chuyện.
Hắn nhìn Cốc U Lan nở nụ cười, khẽ thở dài.
- Cũng được.
- Nhưng nếu như ngươi muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào cũng được.
Cốc U Lan nhẹ gật đầu.
…
Chỗ sâu Kính Hồ.
Cá chép vàng đang lặng xuống dưới, cuối cùng đi tới tầng dưới chót nhất của Kính Hồ.
Nơi này là nơi chứa đựng Hỗn Độn Ngọc Tương.
Cá chép vàng nhìn vào chí bảo vô thượng trước mặt, nó suy nghĩ, sau đó lấy yêu đan ra.
Trên kim đan tròn trịa có khắc năm chữ to.
- Bảo vệ Kính Hồ cẩn thận.
Năm chữ này đã dung nhập vào chỗ sâu linh hồn của nó, đều có lực ước thúc ngang hàng đối với con cháu hậu đại và tất cả huyết mạch của nó.
Sau một lát, cá chép vàng thu lại Yêu Đan, thở ra một hơi thật dài.
- Diệp đại lão gia…
- Cho dù ngài không nói thì ta cũng sẽ bảo vệ Kính Hồ cả đời!
……
Trong nháy mắt thời gian đã trôi qua mười năm.
Trong mười năm này, Diệp Tùy Phong đi khắp Tiên giới, gặp mặt tất cả thế lực đỉnh tiêm, đồng thời cực kỳ hữu hảo làm khách ở trong Tàng Thư các của bọn hắn.
Từ khi Tiên giới sinh ra đến nay, phàm là lịch sử có ghi lại thì hắn đều dần dần biết rõ.
Hắn còn thăm dò hơn trăm cái bí cảnh và Cấm Khu Sinh Mệnh, chỉ vì tìm kiếm một một tia manh mối nào đó.