Chương 476: Cho Ngươi Đi Bí Cảnh Thí Luyện, Ngươi Thế Mà Cứ Vậy Còn Tạo Ra Đứa Bé?
- Thế tử Thiên Lân lại càng đáng sợ, đã ở trong tầng thứ mười tám được hai năm.
- Loại thực lực đó, ta ngay cả tưởng tượng cũng không làm được.
Dương Kha ngưng trọng nói.
Những người trẻ tuổi xung quanh cũng dần dần thu liễm nụ cười đắc ý.
Đúng vậy, so với những thế tử hạch tâm kia, bọn hắn thật chẳng là gì cả.
Dương Thiên Kỳ và Dương Thiên Lân, hai đại thiên tài dòng chính của Cực Dương thế gia, từ khi vừa sinh ra đã thu hút ánh mắt của mọi người, sáng chói đến cực điểm.
- Vậy thì… Thế tử Cực Dương đâu?
Bỗng nhiên, có người hỏi nhỏ.
Đám người lập tức quay đầu đi.
Thế gia Cực Dương có rất nhiều thế tử, trong đó Thiên Kỳ và Thiên Lân là cường đại nhất.
Nhưng thế tử Cực Dương thì mỗi đời chỉ có một người.
Với lại, thế hệ này thế tử Cực Dương, là một cấm kỵ.
Bởi vì nàng cũng không phải đến từ thế gia dòng chính, chỉ là một đứa con gái riêng.
Nhưng người con riêng này giẫm lên vô số thiên tài, đăng lâm tuyệt đỉnh, trong đại chiến đẳng cấp, chiến thắng Thiên Kỳ với Thiên Lân hai đại tuyệt thế yêu nghiệt, mạnh mẽ đoạt lấy danh xưng thế tử Cực Dương.
Nhưng, nàng sở dĩ được xưng là cấm kỵ, không phải liên quan đến thân phận.
Mà vì tính cách của nàng, thật sự quá mức hỉ nộ vô thường (tức giận vui vẻ bất thường), có đôi khi người khác chỉ là trong âm thầm đậu đen rau muống nàng một câu, đã bị nàng ra tay độc ác diệt sát.
Nên người khác vừa nghe đến đã biến sắc.
- Cực Dương thế tử… Ta ngược lại thật ra nghe qua một vài lời đồn.
Dương kha chậm rãi nói:
- Đó là vào tám năm trước, ta lần đầu tiên xông vào bí cảnh.
- Có thế tử hạch tâm nói cho ta biết, hai năm trước nàng đã đi đến tầng thứ mười tám của bí cảnh.
- Mà bây giờ, còn chưa hề đi ra!
Bên cạnh có ít người, lập tức biến sắc.
- Nói cách khác, đã mười năm?!
Có người nghẹn ngào, có thể ở tầng thứ mười tám bí cảnh tu luyện trên mười năm, đây chính là gia hỏa đáng sợ mấy chục ngàn năm cũng chưa chắc có thể xuất hiện!
Không hổ là thế tử Cực Dương, người mạnh nhất thế hệ này.
- Đúng, trước đó ta có nghe nói qua, mười năm trước có một ngoại nhân, cũng xông vào bí cảnh, hình như cũng tiến nhập vào tầng thứ mười tám.
Một người bỗng nhiên nói.
- Ừ, ta cũng nhớ kỹ, hình như người kia gọi là Diệp Long.
Một người khác gật đầu nói.
- Ha ha, các ngươi nói, tên xui xẻo kia, có thể gặp phải thế tử Cực Dương ởtầng thứ mười tám hay không?
- Phải biết, nàng ấy chính là ghét nhất nam nhân.
Có người không có ý tốt cười cười.
- Ha ha!
Có người cười to.
- Vậy thì quá thú vị, ta dám cam đoan, nếu nàng ấy nhìn thấy gia hoả kia, tuyệt đối sẽ rút gân lột da hắn, chết không thể chết lại.
Đám người cười ha ha.
Nhưng, bọn hắn cười cười, lại phát hiện một nhóm người khác, thay đổi vẻ mặt.
Vừa quay đầu, một nữ tử mặc trang phục toàn thân màu đen, đang đứng ở cửa vào bí cảnh, lạnh lùng nhìn về bọn hắn.
Băng hàn với sát ý huyết tinh khiến cho người ta nhịn không được hai chân như nhũn ra.
- Cực… Cực Dương thế tử!
Có người không chịu nổi loại kia áp lực, trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất.
Ngay cả thiên tài Dương Kha kia cũng vẻ mặt trắng bệch, hắn đương nhiên nghe nói qua, thủ đoạn của nữ tử này rất đáng sợ.
Sát ý, dần dần ngưng kết, gần như khiến người không thở nổi.
- Mới nói, không cần loạn giết người.
Bỗng nhiên, một âm thanh hùng hậu truyền đến.
Một bóng người màu trắng, từ bí cảnh trong chậm rãi đi ra.
Hắn thân hình cao lớn, cõng một cây Ngân Long trường thương, bộ pháp vững vàng.
Mọi người nhất thời kinh hãi, đây là người nào, cũng dám nói như vậy với thế tử Cực Dương?
Nhưng chuyện xảy ra kế tiếp, để bọn hắn triệt để trợn tròn mắt.
- Thi Mạn, chúng ta nhanh trở về đi, đợi lát nữa lại phải cho Tiểu Thần bú.
Trong ngực nam tử áo trắng, không ngờ lại ôm một đứa bé mới mấy tháng.
Hình như đứa bé có thiên tuệ, nhìn bóng lưng của Dương Thi Mạn, đứa bé duỗi ra hai tay, miệng ngọt ngào hô hào.
- Mụ mụ… Đói bụng…
Âm thanh này, khiến sát ý toàn thân của Thi Mạn tự nhiên tán đi.
Xoay đầu lại, chỉ còn lại bóng dáng mẫu thân ôn nhu.
- Ừ, đi thôi, đi gặp cha của chàng.
Âm thanh của Thi Mạn lành lạnh vang lên.
- Về sau cũng là cha của nàng.
- Còn có Tiểu Thần Đại gia gia, ta nói cho nàng biết, đây mới thực sự là cao thủ vô địch…
Nam tử áo trắng ôm hài tử, mang theo Thi Mạn, trong ánh mắt mọi người hoài nghi nhân sinh chậm rãi rời khỏi.
Hồi lâu sau, nơi này, mới đột nhiên nổ tung!
- Thế tử Cực Dương… Có con?!
- Ta nhất định là đang nằm mơ! Nhanh bóp ta! Tỉnh không tới sao? Dùng kiếm chặt ta!
- Ta điên rồi, đây nhất định là tin tức lớn nhất từ khi Ma Thần xâm lấn đến nay!
Mọi người lớn tiếng nghị luận, cảnh tượng vừa rồi thật sự là đánh nát thế giới của bọn hắn.
Dương Kha cũng chậm rất lâu, mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Hắn nhìn chằm chằm phương hướng hai người rời khỏi, chau mày.
Bạch y nam tử kia, hình như… Chính là kẻ ngoại lai mười năm trước tiến vào bí cảnh.
Diệp Long!
………
Thành Vân Tiêu, Kính Hồ.
- Cháu trai?
Diệp Tùy Phong nhìn tiểu tử mập mạp trong ngực Diệp Long, ngẩn ra một chút.
Cho ngươi đi bí cảnh thí luyện, ngươi thế mà cứ vậy còn tạo ra đứa bé?
Diệp Long… Tiểu tử ngươi rất được!
- Đúng vậy, đại bá.
Diệp Long đứng ở trước mặt Diệp Tùy Phong, dáng vẻ của hắn rõ ràng có chút khẩn trương.
- Đây là vợ của ta… A không phải, là nội nhân… Cũng không phải, xưng hô này nên nói thế nào mới đúng…Đây?!
Suy nghĩ của Diệp Long không theo trật tự, lời nói vô cùng hỗn loạn.
Ngược lại là con gái người ta, mẫu thân của đứa bé, chủ động đi lên phía trước.
- Ta là thê tử của Diệp Long, Dương Thi Mạn.
Diệp Tùy Phong quay đầu.
Dáng người của Dương Thi Mạn rất thon dài, vóc dáng rất cao, đứng chung một chỗ với Diệp Long, trên cơ bản không phân cao thấp.
Nàng mặc một y phục màu đen, khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, đứng ở nơi đó, tựa như một lưỡi kiếm sắc bén, từng tia từng tia sát ý tự nhiên tiêu ra, rất giống với Diệp Hoàng.
P/s: thật khâm phục tác giả, có thể nghĩ ra được điểm này……..