Chương 596: Thánh Chủ Thánh Địa Ngọc Lan – Bạch Lan Chi.

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,689 lượt đọc

Chương 596: Thánh Chủ Thánh Địa Ngọc Lan – Bạch Lan Chi.

Phương Tiểu Nhân còn muốn nói gì nhưng nhìn thấy hắn như vậy thì khẽ hừ một tiếng.

- Ta mới không tin ngươi đâu!

Nói xong, nàng bước đi về phía ngược lại, phương hướng Tây Nam.

Nhưng một lát, nàng lại rón rén trở về, nhìn Diệp Tùy Phong vẫn nghiêm túc ngồi như cũ, nàng lại lặng lẽ rời xa, chạy như bay về phương hướng Tây Nam.

Phía sau núi Thanh Lan Tông.

Diêm Chân, Huyền Thanh Nguyệt, còn có một người đàn ông trung niên mặc tử bào thiếp vàng đang ngồi cùng nhau.

Hắn chính là tông chủ Thanh Lan Tông, Nhiếp Chấn.

- Đã gửi tin tức và chân dung của Diệp Tùy Phong và Phương Tiểu Nhân lên cho cho phía trên chưa?

Diêm Chân mở miệng hỏi.

Nhiếp Chấn nhẹ gật đầu.

- Không tệ, hình như người bên phía Thánh Địa vô cùng cảm thấy hứng thú đối với người Tông Nguyên nói tới kia, thậm chí nghe nói còn kinh động đến cao tầng trong Thánh Địa, ngay cả một vị đại chấp sự nào đó cũng chú ý.

Diêm Chân nhăn mày.

- Vì sao tồn tại như thế lại đến Thanh Lan Tông chúng ta chứ, thật là vì lịch luyện đệ tử à?

Mấy người yên lặng lắc đầu, bọn hắn cũng không hiểu được mục đích thực sự của người này.

Nhưng nếu thánh địa đã chú định việc này thì cũng không có gì phải lo lắng, cứ giao cho bọn hắn là được rồi.

Sau một lát, ngọc phù truyền tin bên hông Nhiếp Chấn vang lên.

Sau khi khi nhìn thấy tin tức trong đó, vẻ mặt Nhiếp Chấn kịch chấn, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin.

- Thế nào?

Diêm Chân nhíu mày hỏi.

Nhiếp chấn ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo sợ không yên.

- Là đại chấp sự. Hắn muốn chúng ta ổn định bọn hắn, tuyệt đối không thể làm ra chuyện gì không tôn trọng bọn hắn!

Diêm Chân và Huyền Thanh Nguyệt hai mặt nhìn nhau, ngay cả đại chấp sự cũng kiêng kỵ như vậy à?

Hắn chính là Tiên Đế cường đại đó!

- Không ngờ ngay cả lão nhân gia ông ấy cũng bị kinh động?

Vẻ mặt của Diêm Chân nghiêm túc, nói:

- Vậy thì đại chấp sự có nói muốn đi qua một chuyến hay không?

Nhiếp Chấn há hốc mồm, thật lâu không nói.

Sau một hồi lâu, hắn mới chật vật phun ra một câu.

- Ta không biết.

- Nhưng hắn nói cho ta biết là hắn đang chuẩn bị đi bẩm báo Thánh Chủ!

- Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì có thể Thánh Chủ đại nhân sẽ đích thân tới Thanh Lan Tông!

Lập tức, hai người Diêm Chân và Huyền Thanh Nguyệt sợ hãi nhìn nhau!

…….

Phía dưới bầu trời đen nhánh, một dãy núi khổng lồ giống như Ngọa Long.

Trong dãy núi Tiên Vân tràn ngập, khắp nơi đều là tiên quang xán lạn.

Ngẫu nhiên có Thần Long ghé qua ở trong mây, có Thần Hoàng chiếu ra ánh sáng rạng rỡ.

Nơi này chính là vị trí của thánh địa Ngọc Lan, một trong ba đại chúa tể của giới Thái Ly.

Bỗng nhiên, một người thanh niên mặc trường bào màu xanh nhạt từ trong Tiên Vân nhanh chóng xẹt qua, làm cho tầng mây tách ra một đường cong bắt mắt.

Người có thể tùy ý phi hành ở trong thánh địa tuyết đối không đơn giản.

Chí ít cũng phải là cao tầng trọng yếu cấp bậc chấp sự, đây chính là tồn tại phía trên Tiên Tôn đỉnh cấp.

Mà chấp sự trường bào màu xanh nhạt càng thêm đáng sợ.

Bởi vì nó đại biểu thân phận là cao tầng đỉnh tiêm của thánh địa, chí ít đều là đại chấp sự tu vi Tiên Đế.

Nhưng lúc này, mặt vẻ của vị đại chấp sự này lại cực kỳ ngưng trọng, một bộ dáng vẻ thất kinh.

Thân hình của hắn cực nhanh bay về phía đỉnh cao nhất của thánh địa Ngọc Lan, nơi đó là thánh điện Thánh Chủ đại nhân ở lại.

Lúc này, trong vườn hoa của thánh điện.

Một nữ tử tư thái đoan trang đang ngồi ở phía dưới đình nghỉ mát.

Ở trước mặt nàng có đặt một đại đỉnh phong cách cổ xưa, trên đỉnh che kín phù văn tiên thiên màu vàng phát ra ánh sáng màu vàng lấp lóe, Nguyện Lực hùng vĩ từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, sau khi tiến vào trong đỉnh thì lại hướng về các nơi trên thế giới.

Nếu như Diệp Tùy Phong ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, nàng chính là tông chủ Ngọc Lan tông từng gặp phải trên đường, quan chủ Ngô Đồng quan, Bạch Lan Chi.

Bỗng nhiên, Bạch Lan Chi mở mắt.

Nàng đưa tay khẽ vuốt, đại đỉnh trước mặt biến mất theo không thấy, thay vào đó là một cây cổ cầm màu trắng.

Sau một lát, một người thanh niên mặc trường bào màu xanh rơi vào ngoài đình nghỉ mát.

- Xảy ra chuyện gì mà vội vàng hấp tấp như vậy.

Bạch Lan Chi chậm rãi hỏi, lâu dài ở vị trí cao làm trên người nàng tràn ngập uy nghiêm nặng nề.

- Thánh Chủ.

Thanh niên quỳ một chân trên mặt đất, nhưng lại vì quá bối rối và khẩn trương, trong miệng lúng ta lúng túng, không trả lời vấn đề của Bạch Lan Chi, ngược lại có từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ra.

Rất khó tưởng tượng, một Tiên Đế phải gặp được chuyện gì mới có thể bối rối thành bộ dáng như thế.

Bạch Lan Chi nhìn hắn như vậy, khẽ thở dài, phất tay nâng hắn lên.

- Diêu Bân, ngươi đã đi theo ta hơn mười ngàn năm rồi.

- Vừa gặp phải chuyện đã vội vàng hấp tấp như vậy, nếu như bị người ngoài nhìn thấy sẽ nghĩ chúng ta thế nào?

Đối mặt với Bạch Lan Chi răn dạy, Diêu Bân vội cúi đầu xưng tội.

Sau đó hắn chậm rãi ngẩn đầu lên, âm thanh có chút khàn khàn nói:

- Thánh Chủ, lần này thật sự có chuyện lớn xảy ra!

Bạch Lan Chi đưa tay, mời Diêu Bân đến phía dưới đình nghỉ mát.

- Chuyện gì cũng không thể làm ngươi trở thành như thế, mặc dù chúng ta ở giới Thái Ly đã mấy ngàn năm, nhưng không nên quên, chúng ta tới từ đâu.

- Đối với bọn hắn thì tất cả đều không tính là vấn đề.

Diêu Bân nghe thấy nàng nói như vậy, vẻ mặt hắn tràn đầy cười khổ.

- Thánh chủ, nếu như ngài nghe được chuyện này thì có lẽ ngài sẽ còn kinh ngạc hơn cả ta nữa.

Bạch Lan Chi hơi nhếch mi, chuyện có thể làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc thật không nhiều.

- Tốt, vậy ngươi nói đi.

Sau đó, Diêu Bân êm tai nói.

- Thanh Lan Tông, chắc ngài cũng biết chứ?

Bạch Lan Chi nhẹ gật đầu.

Tên của những hạ tông này là lúc trước chính nàng đặt ra.

- Gần đây, Thanh Lan Tông tổ chức một lần lựa chọn đệ tử hạch tâm, xuất hiện không ít đệ tử xuất sắc.

- Trong đó có một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, là Mộng Sư.

- Vài ngày trước, nàng ấy cùng với sư tôn của mình tiềm nhập vào trong mộng cảnh của một Vực chủ, hỏi thăm chuyện liên quan tới vết kiếm và Đỉnh Cầu Nguyện.

Bạch Lan Chi nhẹ gật đầu.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right