Chương 597: Tuyệt Đối Không Thể Nào Là Ngài Ấy!
(Diêu Bân xưng hắn để chỉ lúc chưa xác định được có phải Diệp Tùy Phong không? Xưng ngài vì Bạch Lan Chi đang gọi DTP trước đây.)
Mộng sư là một loại con đường tu luyện mới xuất hiện trong mấy ngàn năm gần đây, thần thông khó lường, cực kỳ mạnh mẽ.
Tất cả là nhờ vào thủ bút của hai vị nữ tử ở trong thành Vân Tiêu.
- Rất bình thường, vết kiếm và Đỉnh Cầu Nguyện, chỉ cần người hơi có chút tạo nghệ đều có thể nhìn ra chỗ bất phàm của bọn chúng, truy tìm bản nguyên cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Diêu Bân lần nữa cười khổ:
- Ta biết.
- Chỉ có điều Vực chủ kia nhớ kỹ chân dung người kia, muốn tra một chút, hắn đến cùng là Mộng Sư nào.
- Nhưng hắn tìm mãi vẫn không có kết quả, xuất phát từ cân nhắc an toàn cho tông môn, hắn đã báo cáo chuyện này cho tông chủ Nhiếp Chấn.
- Sau đó, Nhiếp Chấn nhận được chân dung thì trước tiên đã liên hệ Thánh Địa chúng ta.
Nói xong, hắn dò hơi vương tay lên phía trước, trong hư không huyễn hóa ra chân dung của một người trung niên.
Gương mặt giống như đao gọt, khí chất oai hùng bất phàm, chính là Thần Võ.
Sau khi Bạch Lan Chi nhìn thấy chân dung này thì cũng đột nhiên giật mình.
- Thần Võ Đạo Tôn?
Từ mấy chục ngàn năm trước, nàng là thấy tận mắt Thần Võ, khi đó, hắn vẫn còn là một Tiên Đế.
Nhưng khi nàng đi vào giới Thái Ly, Thần Võ Tiên Đế sớm đã đột phá Đế Thượng, trở thành Chưởng Đạo Giả đỉnh phong.
Hiện tại, được xưng là Thần Võ Đạo Tôn.
Vẻ mặt Bạch Lan Chi kinh ngạc, nhưng rất nhanh nàng lại nhíu mày.
- Không đúng, ngài ấy không thể đến giới Thái Ly, đi một Thanh Lan Tông nho nhỏ được.
Diêu Bân nhẹ gật đầu.
- Ban đầu, ta cũng nghĩ như vậy.
- Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, để cho ổn thoả, ta vẫn dặn dò Nhiếp Chấn một phen, không nên tùy tiện trêu chọc hắn, tận lực thỏa mãn tất cả nhu cầu của bọn hắn.
Bạch Lan Chi khẽ gật đầu, cách làm này hoàn toàn chính xác.
Loại tồn tại như Thần Võ Đạo Tôn, ai biết sẽ làm ra những chuyện gì, nói không chừng là bỗng nhiên hưng khởi, hạ phàm thu nhận đệ tử chơi đùa thì sao.
Với lại cho dù không phải Thần Võ, nhưng có thể huyễn hóa ra bản tôn của hắn thì chắc chắn cũng không phải là kẻ vớ vẩn.
- Sau đó thì sao?
Bạch Lan Chi hỏi.
Diêu Bân trả lời:
- Vì để tránh cho tính sai, ta đã hạ lệnh cho bọn hắn cẩn thận điều tra một chút.
- Tốt nhất có thể đều tra rõ ràng toàn bộ những người liên quan đến người đó, nhìn thử bọn hắn đến cùng có quan hệ gì với Đạo Tôn đại nhân.
- Ngay vừa rồi, Nhiếp Chấn đã truyền cho ta tin tức về người đệ tử kia và có một vị hậu bối bạn cũ của hắn.
Nói xong, hắn lần nữa đưa tay, huyễn hóa ra một thiếu nữ trên không trung.
Thiếu nữ có một mái tóc dài màu xanh lá xinh đẹp, nhìn qua dáng vẻ rất nhí nhảnh.
- Đây chính là đệ tử của hắn.
Diêu Bân nói.
Bạch Lan Chi nghĩ đi nghĩ lại, cũng không có tìm được hình tượng của thiếu nữ này ở trong trí nhớ.
- Còn có một người nữa đâu?
Nàng hỏi.
Diêu Bân khó khăn nuốt nước miếng, nói:
- Thánh Chủ, người tiếp theo này, ngài nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Bạch Lan Chi nhíu mày.
Còn muốn mình chuẩn bị tâm lý thật tốt?
Ít nhất thì bây giờ nàng cũng là chủ nhân của một phương Thánh Địa, tu vi phía trên Tiên Đế, toàn bộ thế giới cũng không có mấy người có thể làm cho nàng rung chuyển tâm thần.
Nhưng nhìn bộ dáng của Diêu Bân không giống đùa giỡn, nàng hít vào một hơi, chậm rãi nói:
- Xem một chút đi.
Diêu Bân nhẹ gật đầu, sau đó hắn duỗi ngón tay ra, tấm chân dung thứ ba dần dần hiện ra trước mặt hai người.
Đó là một thanh niên tuấn tú đến mức làm cho nữ nhân cũng ghen tỵ, ánh mắt của hắn ôn hòa, hình như có một loại khí chất dù trời có sập thì hắn vẫn bình tĩnh.
Sau khi nhìn thấy người thanh niên này, Bạch Lan Chi đột nhiên đứng dậy, thậm chí không nhịn được lui lại hai bước.
Vẻ mặt của nàng đã kinh hãi tới cực điểm.
- Không!
- Chuyện này không thể!
Bạch Lan Chi kinh thanh rống to.
……
- Ngài cũng biết, lúc trước ở giới Vân Tiêu, chân dung của lão nhân gia ông ấy có ở khắp mọi nơi!
Trong mắt Diêu Bân vẫn còn vẻ kinh hãi.
- Cho nên sau khi nhìn thấy hắn, ta lập tức tới ngay tìm ngài.
Bạch Lan Chi nhìn lên bóng người quen thuộc trước mặt, hô hấp gấp rút, lồng ngực không chừng chập trùng.
Lúc này, đầu óc của nàng đã hoàn toàn trống rỗng.
Đây chính là Diệp chủ chí cao vô thượng!
Dựa vào sức một mình thay đổi càn khôn, tái tạo cửu thiên thập địa, dẫn trọn giới Vân Tiêu tới độ cao bằng với trời!
Ngay cả chính nàng, có thể có thực lực và địa vị bây giờ, truy cứu bản nguyên, thật ra cũng chỉ là Diệp chủ trong lúc lơ đãng tiện tay mà thôi!
Có thể nói, nếu như thế giới này có thần, như vậy Chân Thần duy nhất của thế giới cũng chỉ có thể là Diệp Tùy Phong!
Nhưng không phải mười ngàn năm hắn đã đã biến mất rồi à?
Đại não Bạch Lan Chi nổ tung, qua cực kỳ lâu cũng không có cách nào bình phục lại tâm trạng của mình.
- Thánh chủ? Thánh chủ?
Diêu Bân không ngừng kêu gọi mới khiến cho nàng khôi phục một tia thanh minh.
- Ta… Ta không sao.
Vẻ mặt của Bạch Lan Chi tái nhợt, vịn tay lên cái bàn chậm rãi ngồi xuống, Thậm chí kém chút té ngã trên đất.
Diêu Bân thấy vậy, đắng chát nói:
- Thánh Chủ, chắc là bây giờ ngài đã hiểu rõ, tại sao vừa rồi ta lại có biểu hiện kia rồi chứ?
Bạch Lan Chi không trả lời, lúc này, nàng thậm chí đã đánh mất năng lực nói cơ bản, chỉ còn lại chấn kinh vô tận, còn có nghi vấn vô tận.
Tại sao lại là Diệp Tùy Phong?
Sao có thể là ngài ấy!
Mười ngàn năm, rất nhiều người cũng đang mong mỏi và trông mong, chỉ vì chờ hắn trở về.
Thế nhưng, bọn hắn tìm khắp mỗi một góc trong vũ trụ cũng không thể phát hiện dấu vết hắn để lại.
Mà bây giờ, Diệp Tùy Phong lại xuất hiện ở Thanh Lan Tông?
- Điều đó không thể nào!
- Tuyệt đối không thể nào là ngài ấy!
Ánh mắt của Bạch Lan Chi bình tĩnh, âm thanh khàn khàn.
Theo bản năng nàng cho rằng, Diệp Tùy Phong này nhất định không phải là vị trước kia.
- Nếu như ngài ấy thật sự không chết thì sao lại ngồi nhìn những chuyện tồi tệ kia xảy ra chứ?
- Tuyệt đối không phải ngài ấy!
Bạch Lan Chi gầm nhẹ nói.
- Thánh Chủ, ngài trước tiên tỉnh táo một chút.
Diêu Bân thấy nàng kích động như vậy, vội vàng nói:
- Vô luận có phải vị kia trở về hay không, chúng ta cũng không thể mất hấp tấp!