Chương 658: Bút Thương Sinh.
- Hoắc!
Diệp Tùy Phong ngửa đầu nhìn hắn:
- Lúc này thật có chút ra dáng Đại Thiên Thần nha.
Hắn chính là Chiến Hùng con gấu con từng gặp ở cánh đồng tuyết Phương Bắc, người đứng đầu trong năm cự đầu của hội Thiên Tiên, Phú Quý.
- Diệp đại thúc, sao ngài không chết vậy?
Phú Quý hoàn toàn như trước đây, mở miệng chính là tinh hoa, chỉ là âm thanh trở nên lớn hơn rất nhiều, vang khắp toàn bộ không gian Kính Hồ.
- Sao vậy, ngươi hi vọng ta chết lắm à?
Diệp Tùy Phong cố ý hỏi.
Phú Quý gãi đầu.
- Thế thì cũng không phải.
- Chỉ có điều nếu ngài không chết, Tiểu Hắc ca mỗi lần Tết Thanh Minh đều mang ta đi đốt tiền giấy, có phải liền đốt phí rồi hay không?
Diệp Tùy Phong:
- …
Món nợ này, hắn cũng phải tính tại Tiểu Hắc trên đầu.
- Đừng đứng cao như vậy, khôi phục lại kích thước lúc đầu đi.
Diệp Cầm Dao vừa cười vừa nói.
Phú Quý to lớn như vậy, nửa bầu trời đều bị hắn che khuất, nói chuyện với hắn còn phải ngước cổ.
- A.
Rất nhanh, thân thể Phú Quý đã biến trở về kích thước ban đầu, chỉ có điều bộ lông thật dài phủ kín người làm cho hắn nhìn qua càng giống là một bé chó con đáng yêu.
- Những người khác của hội Thiên Tiên đều đi theo Diệp Hoàng đến Tử Vực, tính cách của Phú Quý thì lại không quá thích hợp làm chuyện này, thế chúng ta đã lưu hắn lại Kính Hồ.
Cốc U Lan giải thích nói.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, Phú Quý thiên tính đơn thuần, đúng là không quá thích hợp chơi âm mưu quỷ kế gì, nói câu khó nghe chút, để cho hắn ra ngoài còn có thể sẽ hỏng việc, dù sao thực lực của hắn vẫn còn ở đó.
- Dao tỷ tỷ, Tiên Chủ còn tại bận bịu à, hình như ta đã chưa gặp nàng một trăm năm rồi.
Trên đường đi đến trung tâm đảo, Phú Quý lên tiếng hỏi.
- Nàng đang bế quan đâu.
Diệp Cầm Dao cười nói:
- Nhưng có lẽ khoảng mấy năm nữa sẽ xuất quan thôi, đến lúc đó ta sẽ để nàng tới đón ngươi.
Phú Quý nghiêm túc nhẹ gật đầu.
Từ Vĩnh Đông đến Cửu Thành, từ Cửu Thành đến Vân Tiêu, lại cùng nhau đi vào Tiên Giới, cùng nhau xây dựng Cửu Thiên Thập Địa, trái tim của Phú Quý đã sớm đặt ở trên người Hiểu Hiểu.
Cho dù là tài nguyên nghịch thiên, còn có Kính Hồ vô thượng tạo hóa cũng không có cách nào lưu hắn ở lại, suốt ngày đòi đến bên cạnh Hiểu Hiểu.
- Những người nhà khác của ngươi đâu?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Còn ở Hoàng thành Vĩnh Đông.
Phú quý nói:
- Lão gia gia ở nơi đó, bọn hắn đương nhiên sẽ không rời khỏi.
Thật ra lão gia gia trong miệng hắn chính là Thiên Cơ lão nhân.
Chiến Hùng nhất tộc xem như là tộc quần trung thành nhất mà Diệp Tùy Phong thấy qua.
Sau một lát, đám người về tới đảo nhỏ ở trung tâm Kính Hồ.
Đại Thụ Khải Mông vẫn đứng sừng sững ở đó, trên đảo mọc đầy hoa cỏ, cũng sớm đã thành tinh, chỉ có điều bị quy tắc Kính Hồ áp chế nên không sinh ra linh trí.
Nhưng tùy tiện nhổ một cây cỏ đặt ra ngoài đều là thần dược vô thượng có thể làm cho nhóm Tiên Đế cướp đến bể đầu.
Diệp Tùy Phong ngồi ở vị trí quen thuộc của mình, ký ức trước đó giống như thủy triều dâng lên.
Nếu như không tính mười ngàn năm ngủ say kia thì đời này của hắn, thật ra đều ngồi ở bên bàn đá bên Kính Hồ này.
Ở đây, hắn hoàn thiện Nguyên Thủy công pháp, hiểu rõ cấu tạo của tháp Khởi Nguyên, luyện chế được vô số Thần Vật Tạo Hóa.
Với lại cũng ở trên bàn đá này, hắn nhìn Tiểu Hắc từ trong trứng phá vỏ chui ra từng chút một.
Những hình ảnh đó đều giống như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua.
Diệp Tùy Phong ngồi lẳng lặng, trong thoáng chốc, hình như ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.
Quay đầu nhìn lại mới phát hiện, đó cũng không phải ảo giác, mà là tồn tại chân thật.
- Lão gia, ăn cơm thôi.
Chuyện Diệp Tùy Phong về Kính Hồ, ngoại trừ Diệp Cầm Dao và Cốc U Lan ra thì không có bất kỳ người nào biết được.
Hắn vốn cho rằng sẽ có thể ở đây một đoạn thời gian, nhưng không ngờ, ngày hôm sau đã nghênh đón một vị khách tới thăm.
- Diệp Khiêm, khấu kiến Đại bá phụ.
Người tới chính là Diệp Khiêm, sau khi hắn biết Cốc U Lan bị một người nam nhân dẫn ra khỏi thư viện thì đã biết chắc chắn là Diệp Tùy Phong trở về.
Năm đó, sau khi Diệp Tùy Phong phi thăng lên Tiên giới, hai người cũng chưa từng gặp mặt, mãi cho đến ki Diệp Tùy Phong đi ra ngoài vũ trụ thì Diệp Khiêm vẫn còn ở Vân Tiêu giới quản lý thư viện Thiên Hạ của mình.
- Đứng lên đi.
Diệp Tùy Phong chậm rãi nói.
Diệp Khiêm đứng dậy, người tu luyện xem thời gian như không, nhưng trên người Diệp Khiêm lại lưu lại vết tích rõ ràng.
Khác với thiếu niên khiêm tốn năm đó, hiện tại Diệp Khiêm sớm đã rút đi tất cả ngây ngô, lúc này, hắn càng giống là một tiên sinh dạy học, một phu tử đọc đủ thứ sách.
Ở bên cạnh Diệp Khiêm còn có một nữ tử thanh nhã và một đại tiểu tử khoảng bốn, năm tuổi.
Nữ tử chính là vợ của Diệp Khiêm - Tiểu Y, mà đứa bé này.
- Đây là con của ngươi à?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Không phải.
Diệp Khiêm cười nói:
- Hắn tên là Diệp Phàm, là trưởng tôn đời thứ sáu mươi sáu của ta.
Diệp Tùy Phong lập tức ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng hậu bối nhìn qua thành thật nhất này của mình lại là người khai chi tán diệp nhiều nhất trong năm người Diệp gia, nhất định kiếm không ít điểm cống hiến của gia tộc nha.
- Cái tên này, có quyết đoán.
Diệp Tùy Phong nghiêm túc xét lại Diệp Phàm một phen, người mang cái tên này thường không có một nào là người bình thường.
- Ta nghe nói ngươi cũng đang chuẩn bị vì Tam Giới, ngươi chuẩn bị gì vậy?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Diệp Khiêm cười cười.
- Thật ra hôm nay ta đến đây chính là muốn mời Đại bá phụ ngài xem qua một chút, xem thử còn có gì cần cải tiến không?!
Nói xong, hắn mở bàn tay ra, một cây bút lông màu vàng xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
Diệp Tùy Phong hơi nhếch mi, cây bút lông này đúng là cây bút mà mấy ngày trước khi hắn quan sát thế giới đã nhìn thấy Diệp Khiêm cầm trong tay.
Lúc ấy, hắn cũng không quá để ý, nhưng khi nó thật đang xuất hiện ở trước mắt, hắn mới phát hiện nó cũng không phải vật phàm.
Cán bút của nó chính là thân thể của chúng sinh, ngòi bút của nó chính là linh hồn của chúng sinh.
Chữ nó viết ra chính là ý niệm của chúng sinh.
- Ta gọi nó là Bút Thương Sinh.
Diệp Khiêm nói.