Chương 210: Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà (2)
Nhưng hắn vẫn lựa chọn nói phát hiện của mình cho các học đồ khác.
Việc này đương nhiên không phải bởi vì Lôi Lâm đột nhiên đổi tính, mà là kiêng kị! Kiêng kị nguy hiểm trong di tích! ! !
Đại phù thủy Thâm Hồng là một phù thủy truyền kỳ, cấp độ tối thiểu đạt đến trình độ phù thủy cấp 4 .
Loại người này bố trí lại truyền thừa, Lôi Lâm cảm giác bên trong nhất định sẽ có thật nhiều cơ quan khảo nghiệm thực lực của kẻ đến sau.
Mà Lôi Lâm dù thế nào nhưng hiện tại vẫn chỉ là một học đồ cấp 3, ngay cả phù thủy chính thức cấp một cũng không phải! Nơi đây đối với hắn thật sự quá mức nguy hiểm! ! !
Mà ở trong tiểu đội Gia Môn, Ba Tát Vi là tồn tại hoàn toàn không kém hơn Lôi Lâm, ba người khác cũng đều có tuyệt chiêu đặc biệt của riêng mình.
Lôi Lâm hiểu rất rõ thực lực của mình, chỉ một mình hắn hoàn toàn không thể đả thông toàn bộ cửa khẩu vào bí cảnh để đạt được truyền thừa. Mà cho dù giấu diếm được đám người Gia Môn, nếu muốn hoàn toàn kiếm đủ một tiểu đội toàn bộ do học đồ cấp 3 tinh anh tạo thành, ccăn bản là một chuyện không thể nào.
Hơn nữa, cho dù là tự tổ chức tiểu đội của chính mình. Đến cuối cùng, phát hiện là do đại phù thủy Thâm Hồng lưu lại truyền thừa, Lôi Lâm có thể khẳng định, tiểu đội vẫn không tránh được một trận nội chiến! ! !
Đối với học đồ mà nói, Đại phù thủy Thâm Hồng chính là nhân vật thần thoại trong truyền thuyết! Truyền thừa của ngài đối với bất kỳ một phù thủy học đồ nào cũng là có sức mê hoặc đến mức nguy hiểm đến tính mạng! ! !
Dù sao đến cuối cùng cũng muốn trở mặt đấy, trở mặt với ai mà không phải như vậy! ! !
Lôi Lâm tự hỏi, nếu so sánh về át chủ bài thì hắn tuyệt đối là người che dấu được nhiều nhất, có thể cười đến cuối cùng nhất định là hắn! ! !
“Xem ra, là bị sinh vật nguy hiểm gì tập kích rồi!”
Gia Môn lấy ra huy chương màu xanh lá ra, trực tiếp cầm trong tay.
Ánh sáng chung quanh ảm đạm, tầm nhìn rõ rất ngắn, mấy người Lôi Lâm hoàn toàn thấy không rõ cảnh vật ở xa xa.
Năm học đồ tự nhiên chụm thành một vòng, để chống lại công kích từ bên ngoài.
“Xem cái này!” La Tư ngồi xổm xuống, chỉ một vòng quỹ đạo hình bán cầu trên mặt đất rồi nói.
Lôi Lâm nhìn theo hướng hắn đang chỉ. Quỹ đạo hình bán cầu rất sâu, lan tràn về hướng xa xa, hơn nữa, chung quanh vũng máu của bé trai, loại dấu vết này xuất hiện nhiều ngất.
“Là đường đi của rắn! ! !” Lôi Lâm lấy từ trong quỹ đạo ra một mảnh lân phiến hình thoi to cỡ lòng bàn tay người trưởng thành, không khỏi thốt ra.
“Đường đi của rắn? Nói cách khác, gần đây có một sinh vật hình con rắn ẩn núp!”
Cơ bắp trên tay phải La Tư nổi lên, trực tiếp khiến quần áo rách vụn rơi xuống.
Rầm rầm! Thịt màu trắng chạm tay không ngừng duỗi ra, chung quanh hắn hiện đầy một vòng phòng ngự.
Híz-khà zz Hí-zzz! ! Híz-khà zz Hí-zzz! ! !
Tiếng lưỡi rẵ không ngừng từ chung quanh vang lên.
“Xem ra Đại phù thủy Thâm Hồng có vẻ ưa thích không rời đối với sinh vật loài rắn!” Lôi Lâm nghĩ đến cự xà Mạn Khắc Tư Đặc được ấp trứng trong phòng thí nghiệm lần trước mà bản thân nhìn thấy, không khỏi bắt đầu liên tưởng.
“Chỉ là đây rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào đâu?”
Chi chép liên quan tới Đại phù thủy Thâm Hồng, chỉ xuất hiện bằng phương thức thơ ca cùng du ký thôi.
Lôi Lâm còn chưa phát hiện bất luận một bản sách nào miêu tả kỹ càng về sự tích của Đại phù thủy Thâm Hồng, căn cứ suy đoán của hắn, những nội dung này chỉ có phù thủy chính thức mới có thể xem xét.
“Xem ra, vẫn là một đại gia hỏa đây!” Ba Tát Vi liếm liếm bờ môi, kim loại màu bạc trực tiếp bao trùm toàn thân hắn, biến thành một bộ giáp trắng sáng bọc toàn thân.
Ầm! ! !
Một bóng đen cực lớn mượn bóng tối yểm hộ, trực tiếp lao đến các học đồ.
“Xuy xuy!” Vô số xúc tua duối ra, quấn quanh trên người bóng đen.
La Tư cười ha ha: “Bắt được mày rồi!”
“Ánh sáng thuật!” Trong tay Hạ Á xuất hiện một quả cầu ánh sáng sáng ngời, lập tức ném đi giữa không trung.
Quả cầu ánh sáng ở giữa không trung nổ tung, giống như ánh sang mặt trời trực tiếp chiếu sang trong huyệt động.
Lôi Lâm híp mắt, đánh giá sinh vật bị La Tư trói buộc chặt——
Một cự xà dài hơn 10m, toàn thân màu đen, mọc đầy lân phiến hình thoi mà Lôi Lâm vừa mới nhìn đến, trên lưng lại có một đường chỉ dài màu đỏ từ đầu rắn lan đến đuôi rắn.
Ở giữa đầu rắn còn một cái sừng nho nhỏ màu đen, tản ra một luồng sóng năng lượng cực kỳ cường hãn.
Dưới cái sừng kia là một đôi mắt rắn hình tam giác, hai mắt màu vàng giống như hổ phách mở ra, nhing chằm chằm vào đám người Lôi Lâm.
Mà lúc này cự xà, mặt ngoài bị một vòng thịt màu trắng buộc chặt, cố định ngay tại chỗ.
So sánh với cự xà, lúc này La Tư tựa như một nhóc tỳ, cảnh tượng nhìn có chút buồn cười.
“Chip! Quét qua sinh vật!” Lôi Lâm âm thầm hạ lệnh.
“Đang quét qua!”
” Độ tương tự Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà là 987%! Ni Bạc Lạp Khắc Hắc Mạn Ba 75%; cự xà Mạn Khắc Tư Đặc 34.6% ”
Chip trung thực phản hồi nói.
“Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà? Điều tra tư liệu cụ thể!” Lôi Lâm mày nhăn lại.
“Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà, cấp giống nguy hiểm, có một tia huyết mạch sinh vật cổ trong truyền thuyết —— Khoa Mạc Âm cự xà, có được sức mạnh cực kỳ cường hãn cùng sinh mệnh lực kinh người!”
” Nơi phát ra tư liệu: Sưu tập sinh vật cổ đại, đánh giá bề ngoài là sinh vật nguy hiểm .”