Chương 2128: Thế gian (2)
. . Trong tương lai, từ một tiết điểm nào đó, chúng ta là có thể trực tiếp dẫn dắt ý chí phù thủy tiến vào thế giới các thần, thay đổi quy tắc nơi này. . .”
Từ mấy câu vài lời của Địa Tâm Chi Mẫu đã mơ hồ để lộ ra mô hình một kế hoạch kinh thiên.
Những phù thủy gan to bằng trời kia lại muốn trực tiếp dẫn dắt ý chí phù thủy tiến vào thế giới các thần, một lần ra tay hủy diệt ý chí các thần!
” Tỷ lệ thành công của kế hoạch này khó có thể phỏng đoán, nhưng kết quả xấu nhất cũng là lưỡng bại câu thương, đồng thời có thể khiến quy tắc của thế giới các thần tổn thất nghiêm khắc. . .”
Đương nhiên Lôi Lâm hiểu những phù thủy này có dự định gì.
Cũng giống như các thần, tồn tại phù thủy muốn mạo hiểm không phải số ít, cho dù là chính Lôi Lâm cũng không đồng ý để ý chí phù thủy hoàn toàn tỉnh lại, sau đó trèo lên trên đầu hắn.
Bởi vậy, Lôi Lâm hiểu cơ bản kế hoạch cũng không phản đối.
“Ừm! Ta chuẩn bị tiến hành một lần bế quan thời gian dài. . . Chuyện ở ngoại giới đành nhờ cho ngươi. . .”
Lôi Lâm quay sang nói với Địa Tâm Chi Mẫu, sau đó Mộng Yểm Cửu Đầu Xà lại hiện ra, mang theo bản thể phù thủy của hắn trực tiếp tiến vào nơi sâu xa thần quốc.
“Chư vị, chúng ta đi thôi!”
Phân thân chíp đạt đến cấp thần linh có thần lực cấp trung đỉnh cao mang theo mười vị phù thủy cấp tám còn lại giống ngôi sao tiến vào các nơi thần quốc, trong lúc mơ hồ tạo thành một trận thế mạnh mẽ, cho dù không nhờ vả sức mạnh thần quốc cũng đủ khiến các thần linh có thần lực cường đại phải nuốt hận.
“Khi đối phương xuất hiện lần nữa, hắn nhất định đã đạt tới cảnh giới cấp tám cực hạn. . .”
Địa Tâm Chi Mẫu nhìn thần quốc bây giờ, trong con ngươi lóe lên từng tia sáng, sau đó bóng người chậm rãi biến mất giữa hư không. . .
Chuyện phát sinh ở nơi này tự nhiên bị rất nhiều thần linh phát hiện, nhưng bởi vì trước đó Lôi Lâm biểu hiện ra thực lực, mười mấy vị thần linh có thần lực cấp trung, còn có hai thần linh có thần lực cường đại uy hiếp, trái lại khiến các thần ân vốn có kế hoạch lần thứ hai hoảng loạn tay chân.
Vừa nghĩ tới phải giao thủ cùng những tồn tại này trong thần quốc của đối phương, cho dù là thần chính nghĩa Đề Nhĩ nổi tiếng ghét cái ác như kẻ thù và thần thần hi Lạc Sơn Đạt đều không có động tác.
Hình Bóng Vặn Vẹo cũng biến mất rồi hình bóng, không biết đang âm thầm mưu tính cái gì.
Ôn dịch ở chủ thế giới vật chất vẫn còn tiếp tục, các thần đã bắt đầu kế hoạch di chuyển đến thần quốc, mà ở trong vực sâu, hỗn loạn chi chủ cùng ô uế tà nhãn càng không ngừng gây sóng gió, thậm chí lại có phù thủy quy tắc mới gia nhập, công lược thâm uyên lĩnh vực càng sâu hơn.
Tuy rằng bên ngoài, đấu tranh lẻ tẻ đã tiến hành đến khí thế hừng hực, nhưng chung quanh địa ngục lại yên tĩnh quỷ dị.
Bản thể phù thủy của Lôi Lâm chìm đắm trong việc xây dựng cùng hoàn thiện con đường nguyên tội, mà các tồn tại quy tắc khác cũng có nhiệm vụ của từng người.
Dựa vào thực lực cùng năng lực của phân thân chíp, tự nhiên có thể xử lý tất cả mọi chuyện ngay ngắn rõ ràng.
. . .
Ở chủ thế giới vật chất, Đa Luân cố sức buộc chút gia sản cuối cùng của mình vào một chiếc xe đẩy tay mượn được, dùng dây thừng vững vàng mà buộc chặt.
Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện trước đó, đều giống như một giấc mộng vậy.
Sau khi một đám côn đồ tùy ý phát tiết, đại hán cùng Mũi Đỏ dẫn đầu lại không biết tung tích, mà chung quanh có càng nhiều nông phu cùng vô lại vọt tới, bắt đầu cướp bóc tất cả mọi thứ trong nhà Hoắc Phu Mạn lão gia, thậm chí ngay cả ván cửa đều không có buông tha.
Bọn họ cướp mọi thứ xuất hiện bên trong đôi mắt, sau đó còn thả một mồi lửa lớn , khiến biệt thự của Hoắc Phu Mạn lão gia biến thành một biển lửa lớn, cuối cùng lập tức giải tán.
Đa Luân đáng thương cứ ngơ ngơ ngác ngác trốn trở về nhà như thế, đồng thời giờ nào khắc nào cũng đang sợ sệt, giống như ở một khắc tiếp theo, quan trị an trên trấn sẽ mang theo một đám binh sĩ phá hỏng cửa lớn nhà hắn, kéo hắn ra ngoài ở giảo hình.
Sau khi mấy ngày cũng không có động tĩnh gì, Đa Luân mới xác nhận một chuyện.
Vậy thì vị lãnh chúa của chính mình kia thật sự khoan dung cho tất cả tên côn đồ, không hề hạ lệnh truy bắt gì, vào thời khắc ấy, Đa Luân quả thực muốn quỳ rạp dưới, cảm tạ thần linh ban ân.
Nhưng trải qua một thời gian nữa, đợi sau khi toàn bộ đồ vật trong Hoắc Phu bị chuyển đi hầu như không còn, Đa Luân ngạc nhiên phát hiện sinh hoạt của mình lại trở về như lúc trước, không có một chút biến hoá nào! Mà những tên côn đồ khác cũng là như vậy.
Đa Luân không thể hiểu được chuyện này.
Những lúa mạch ngũ cốc chồng chất như núi kia, hắn tận mắt nhìn thấy, còn có từng bồn chứa màu bạc cùng màu vàng, từng viên bảo thạch lớn, sao lập tức không thấy nữa?
Trong nháy mắt hắn trút xuống tất cả lửa giận đến thương nhân thu mua duy nhất trên thôn trấn, nhưng cũng không dám thật sự động thủ, dù sao phía sau người khác còn có lãnh chúa chống lưng.
Nói đến lãnh chúa, Đa Luân đột nhiên nhớ tới chỗ ở bị đốt cháy khét kia, cùng với hết thảy điền sản trên danh nghĩa Hoắc Phu Mạn lão gia, dường như cũng rơi vào tay các lãnh chúa.
Nếu là ngày thường thì đây chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hiện tại lại làm đáy lòng hắn có một tia lửa giận.
“Những lão gia quý tộc này. . . Thà rằng nhìn con dân dưới trướng hắn chết đói, ốm chết, cũng không muốn lấy ra một đồng tiền đến. . .”
Nếu như bình thường, hắn căn bản sẽ không có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như thế, nhưng hiện tại đã khác. . .