Chương 2129: Di chuyển (1)
Đa Luân ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời âm u, rất nhiều quạ đen kêu to, bay lượn vòng lấy, tựa hồ đang tỏ rõ lấy tử vong.
Sau khi Hoắc Phu Mạn chết, một trận ôn dịch kinh khủng trong nháy mắt đã quét sạch toàn bộ tiểu trấn, có người nói đó là lời nguyền rủa không cam lòng của pháp sư trước khi chết đã hạ xuống.
Mặc kệ Đa Luân tin hay không điểm ấy, dù sao trận ôn dịch này khiến từng nhà đều có người chết là thật.
Ngay cả bạn tốt kiêm đồng đảng của hắn, mới vừa từ quận thành trở về-Mễ Kỳ cũng bất hạnh bỏ mình, thậm chí Đa Luân cũng không may mắn thoát khỏi, nhiễm phải ôn dịch đáng sợ kia, thậm chí đã suýt chết.
“Cảm tạ thần linh, để mục sư Lạc Khắc Phỉ Lặc trở về, ta mới tránh được kiếp nạn này. . .”
Đa Luân không khỏi thành kính cầu nguyện.
Nếu không phải mục sư trên trấn vừa vặn trở về, sợ rằng hắn cũng phải trực tiếp tới minh giới báo cáo.
Đây nhất định là ý chỉ của thần linh! Đa Luân tin tưởng điểm ấy, bằng không, mục sư Lạc Khắc Phỉ Lặc vốn đã rời đi vì sao lại đúng lúc trở về, đồng thời miễn phí thi triển thần thuật giúp hắn chứ?
Chỉ là đột nhiên rời đi cố thổ, rời đi quê hương của mình, cũng thật sự là rất đáng tiếc.
“Nghe này, lấy danh nghĩa của các thần giáo hội cùng lãnh chúa. . . Tất cả cư dân ở trấn Hắc Sâm Lâm, đều phải di chuyển đến quận thành, chờ mệnh lệnh kế tiếp. . .”
Một vị kỵ sĩ chạy qua, trong miệng còn đang lớn tiếng hét mệnh lệnh.
Đa Luân đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh xe ba gác của hắn, có mấy cư dân lẻ tẻ, chở đi hành lý thật dày, giống như con kiến tụ lại thành một đám vậy.
Đây là mệnh lệnh của lãnh chúa, còn là công việc chủ yếu khiến Lạc Khắc Phỉ Lặc mục sư trở về.
Tất cả tín đồ, đều sẽ bị di chuyển đến quận thành, lần đầu tiên khi Đa Luân nghe được mệnh lệnh này thời, gần như đã nghì lãnh chúa điên rồi, ở bên kia còn có đủ phòng ở cùng bánh mì cho bọn hắn sao?
Sự thực là có, đây cũng đã lời cam đoan của mục sư Lạc Khắc Phỉ Lặc.
Theo kế hoạch di chuyển của các thần bắt đầu, tất nhiên là cư dân thành phố chiếm cứ tiên cơ, mà thôn dân cùng dân trấn còn lại sẽ bị cưỡng chế đến thành trấn, tiến hành di chuyển thống nhất.
“Ô ô. . . Lão gia, nhìn bông lúa mạch trong ruộng kìa. . . Tốt bao nhiêu. . . Hãy để lão Ước Khắc thu lúa mạch xong lại đi thôi. . .”
Một nông phu bị kỵ sĩ kéo từ đồng ruộng tới, lão ôm chân kỵ sĩ rồi khẩn cầu nói.
“Không được là không được, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái mệnh lệnh của lãnh chúa?”
Kỵ sĩ mặc khôi giáp tung một cước đá văng đối phương ra, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn nói.
Trên thực tế, trong lòng hắn cũng phi thường khó tin đối với quyết định này của lãnh chúa. Dù sao trang viên cùng đất phong của hắn cũng ở nơi đây.
Nếu không có nghiêm lệnh từ vương quốc cùng giáo hội, và đối phương còn cam đoan sẽ bồi thường tổn thất cho hắn thì hắn căn bản sẽ không đồng ý.
“Ngay cả như vậy, tối thiểu cũng phải lớn gấp đôi đất phong hiện tại của ta!”
Kỵ sĩ hung hăng nghĩ, tiếng quát càng ngày càng lớn. Chỉ cần kẻ nào hơi có bất mãn đều sẽ bị quát mắng cùng quất roi.
“Từng người đến, tiếp nhận mục sư kiểm tra. . .”
Ở cửa trấn là từng hàng người già kéo trẻ con, xe ba gác cùng xe ngựa chuyên chở đại lượng vật liệu tạo thành hàng dài.
Mà mục sư Lạc Khắc Phỉ Lặc nhận chỉ lệnh của thần linh mang theo một đám thần quan trẻ tuổi cùng học đồ mục sư, đứng ở giao lộ cẩn thận kiểm tra sắc mặt mỗi một dân tự do, nhìn xem họ có các triệu chứng thường gặp của ôn dịch như sốt, ho ra máu hay không.
Người bị chẩn đoán sẽ được mang qua khu cách ly, mà người thông qua sẽ có được một phần dược thủy nghe nói có thể gia tăng may mắn, chỉ cần uống nó là sẽ không bị bàn tay bệnh ma bắt được.
E ngại ôn dịch cùng tử vong! Đây cũng là nguyên nhân khiến dân trấn rời xa cố thổ.
Mà sau khi trải qua mấy biện pháp như thế, nếu như còn có dân tự do muốn tìm chết, dù là lãnh chúa hay mục sư cũng sẽ không quản bọn họ nữa.
“Đại nhân. . . Đã thống kê ra. Ở tiểu trấn Hắc Sâm Lâm tổng cộng có 4,382 người, bị ôn dịch nhiễm phải rồi chết đi hơn một ngàn người, chúng ta vận chuyển đến đây là 2,900 người!”
Ở bên cạnh Lạc Khắc Phỉ Lặc mặc trang phục mục sư, một tên học đồ cầm bút lông ngỗng cùng tấm da dê, trên mũi còn chống một bộ kính mắt tròn, nhìn dáng vẻ khá là buồn cười, đang nghiêm trang bẩm báo nói.
“Gần ba ngàn tín đồ? Rất tốt, tiếp tục làm!”
Mục sư Lạc Khắc Phỉ Lặc nhẹ gật đầu, khen ngợi nói.
“Loại tín đồ hoàn toàn tín ngưỡng thần chủ ta này, nhất định phải di chuyển đi toàn bộ!”
Lạc Khắc Phỉ Lặc nhìn đám người xếp thành hàng dài. Âm thầm hạ quyết tâm.
Sau hội nghị các thần ở vạn thần điện, di chuyển tín đồ vào thần quốc đã trở thành đại sự hạng nhất của mỗi giáo hội.
Mà các tín đồ khác, hỗ trợ di chuyển càng trở thành vấn đề kinh khủng là lượng công việc vô cùng nặng nề.
Cho dù là thần linh đều đang cảm thán. Loại di chuyển phạm vi lớn này, không có mấy trăm năm thì căn bản không có khả năng hoàn thành.
Mà đám phù thủy hiển nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội này, ôn dịch càng ngày càng nghiêm trọng đang không ngừng tập kích, tùy ý tước đoạt tính mệnh của người bình thường.
Đến cuối cùng, các thần lại mở ra vạn thần điện mấy lần, rốt cục định ra phân chia giáo khu, biện pháp giải quyết ở phần mình phụ trách.
Mà tiểu trấn giống trấn Hắc Sâm Lâm chỉ có tín ngưỡng thần chịu khổ là địa phương dễ dàng chiếm được thành tích nhất, cũng khó trách trước đó mục sư Lạc Khắc Phỉ Lặc đã chạy trốn lại chạy về.