Chương 278: Tiên đoán (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 331 lượt đọc

Chương 278: Tiên đoán (1)

Theo Lôi Lâm được biết, mỗi một ngày đều có hắc vu sư từ bốn phương tám hướng đến đây, thay đổi trang phục để tiến vào Bất Dạ Thành, tiến hành mua bán và tiêu tang.

Đối với những hành vi này của bọn hắn, thủ vệ trong Bất Dạ Thành hoàn toàn mở một con mắt nhắm một con mắt.

Có thể nói rằng Bất Dạ Thành phồn vinh là do một phần rất lớn dựa vào hắc vu sư nâng lên.

Trong Bất Dạ Thành, chỉ cần hắc vu sư không chủ động bại lộ thân phận, cũng sẽ không có bạch phù thủy tới cửa đến gây phiền phức.

Bởi vậy, Lôi Lâm chỉ khẽ mỉm cười, nói với Trân Na: “Ta hướng tới cuộc sống yên tĩnh, bởi vậy mới đến đồng bằng Đặc Lý Quỳnh Tư, đối với quy tắc ở nơi này, ta nhất định sẽ thi hành theo. . .”

“Bất Dạ Thành là một thành thị phồn hoa mà đẹp đẽ, cậu nhất định sẽ thích nơi này!”

Trân Na mở miệng cười.

Lôi Lâm lại tùy ý hàn huyên vài câu cùng Trân Na, biết được không ít tin tức đặc biệt về Bất Dạ Thành.

Tường thành bao quanh núi lửa khổng lồ mà Lôi Lâm nhìn thấy lúc xế chiều, thế nhưng đi thẳng đến lúc sắc trời tối đen mới đến được trước cửa lớn.

Lúc này, trước cửa lớn vào Bất Dạ Thành, đã có một đội ngũ lít nha lít nhít.

Đám người đông đúc chẳng khác nào bày kiến chia làm mấy hàng, từ các cửa lớn khác nhau để đi vào.

Lôi Lâm chú ý tới ở bên cạnh các cửa nhỏ, lại có mấy đường hầm phi thường lớn, chỉ là cửa vào đường hầm đã cao tới mười mấy mét, nhưng lúc này cửa vào đường hầm này lại đang đóng.

“Đó là đường dành cho người khổng lồ và một số loại sinh vật cỡ lớn đi qua, bình thường không mở ra!” Trân Na ở một bên giải thích.

“Mà chúng ta là phù thủy chính thức, có thể tiến vào ở đường giành cho quý khách bên kia!”

Trân Na vừa nói vừa dẫn Lôi Lâm đến trước một cửa nhỏ khá là yên tĩnh t.

Hai bên cửa còn có mười mấy thủ vệ là học đồ cấp ba, trên người mơ hồ tản ra gợn sóng từ vật phẩm ma hóa.

“Hai vị đại nhân. Xin hỏi là định cư hay là tạm thời. . .”

Nhìn thấy Lôi Lâm cùng Trân Na lại đây, mấy học đồ trông coi lập tức khom mình hành lễ.

Lôi Lâm chú ý tới, trong tay bọn họ đang cầm một vật giống mâm tròn đang tản ra linh quang phép thuật, nhìn chú văn ở ngoài, hẳn là một loại phù trận dò xét sóng năng lượng.

Trân Na trực tiếp đưa tay phải ra, vươn ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn bạc ra.

Chiếc nhẫn hình dáng cổ điển màu bạc, bên trên còn có phù văn nhỏ bé, đang không ngừng toả ra ánh sáng lộng lẫy nhỏ.

“Hóa ra là đại nhân đã định cư, mời vào!” Các học đồ kính nể nhường đường ra.

“Ta là lần đầu tiên tới nơi này, cần làm thủ tục gì sao?” Lôi Lâm đi tới trước mặt học đồ khi nãy rồi hỏi.

“Đúng vậy, đối với phù thủy lần đầu vào thành, chỗ chúng ta có một thủ tục đơn giản, ngài có thể thông qua việc thanh toán hai trăm ma thạch để thu được quyền vĩnh viễn ở Bất Dạ Thành, cũng có thể tốn mười khối ma thạch để ở lại Bất Dạ Thành một tháng!”

“Cho ta làm quyền ở vĩnh viễn!” Lôi Lâm trực tiếp vứt ra hai viên ma thạch cấp cao.

“Được rồi, xin ngài chờ một chút. . .” Học đồ thật nhanh lấy ra một tờ giấy bằng da dê viết cái gì đó: “Xin hỏi tên của ngài?”

“Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ!” Nơi này là địa bàn của bạch phù thủy, cánh tay của Lily gia tộc cũng không thể vươn ra dài như vậy, có thể ảnh hưởng đến nơi này nên Lôi Lâm vẫn dùng tên chính của mình.

“Đây là tín vật của ngài, xin hãy nhận lấy!”

Thủ tục đơn giản ngoài ý muốn, học đồ chỉ hỏi tên Lôi Lâm, ghi chép lại, rồi đưa một viên chiếc nhẫn màu bạc khác cho Lôi Lâm.

“Đây là tín vật vào thành, xin ngài nhận lấy! Còn nữa, sau 12h đêm mong ngài đừng nên ở ngoài đường phố, nằng không sẽ bị đội chấp pháp bắt!”

Học đồ khom người nhắc nhở.

Lôi Lâm gật gù ra hiệu đã hiểu rõ, sau đó lại cùng Trân Na chờ ở một bên rời đi.

“Trân Na, chú chờ con đã lâu!” Xuyên qua cửa thành dày đến năm, sáu mét. Lôi Lâm còn chưa kịp đánh giá kiến trúc ở Bất Dạ Thành, bên tai đã nghe được một giọng nói hào phóng.

Một tráng hán tóc vàng đứng thẳng cạnh cửa một lúc lâu lập tức tiến lên đón, trên mặt lộ ra vẻ mặt lo lắng.

“Chú Mạn Lạp!” Trên mặt Trân Na mang theo vẻ làm nũng, tiến lên ôm lấy đại hán, “Trân Na rất nhớ người!”

“Ha ha. . . Chú cũng thế!” Đại hán vui sướng cười cười, lại nhìn sang Lôi Lâm đứng một bên.

“Mùi máu tanh thật nặng, rất giống những người trong đầm lầy ở phía Đông kia!”

Rất hiển nhiên, sát khí cùng mùi máu tanh trên người Lôi Lâm khiến đại hán vô cùng cảnh giác, thân thể to lớn trực tiếp che ở giữa Lôi Lâm và Trân Na.

“Vị này chính là. . .” Vẻ mặt đại hán không có ý tốt nhìn Lôi Lâm, giống như chỉ cần một lời không hợp là sẽ lập tức động thủ vậy.

“Đây là Lôi Lâm, một vị bằng hữu con gặp được ở trên đường!” Trân Na ôm cánh tay Mạn Lạp.

“Lôi Lâm là một vị phù thủy du đãng, chuẩn bị định cư ở Bất Dạ Thành đấy!”

“Thật sao? Bất Dạ Thành là một toà thành thị hòa bình, hy vọng cậu có thể vui vẻ ở lại, nơi này là một phần địa đồ cụ thể, tặng cho cậu!”

Đại hán lộ ra nụ cười thiện ý, đồng thời đưa một địa đồ bằng da dê cho Lôi Lâm, ý tứ từ chối hắn đồng hành đã hết sức rõ ràng rồi.

“Cảm tạ!” Lôi Lâm lộ ra nụ cười xán lạn.

Hắn đúng là rất hiểu vị đại hán này, nếu như hắn là một vị gia trưởng, phát hiện con cái của mình đang cùng một tiểu tử nhìn thế nào cũng không giống người tốt thì cũng sẽ cảnh giác như vậy.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right