Chương 394: Bắt hết

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,764 lượt đọc

Chương 394: Bắt hết

Lôi Lâm nhìn phù thủy phụ trách phòng ngự trước mặt này, tay phải nhẹ nhàng điểm về phía trước!

Vù!

Trong bóng tối đột nhiên bốc lên vô số bóng đen, chồng chất đến chỗ Lôi Lâm, khi bóng đen chồng chất càng ngày càng nhiều, ngón tay Lôi Lâm cũng bắt đầu trở nên dần toả sáng, hình thành một vòng xoáy nhỏ đối, giống như muốn hút cả linh hồn của người khác.

Phù thủy đối diện với Lôi Lâm kia, trên da trong nháy mắt xuất hiện một tầng vỏ đá màu xám đen.

Đây là thuật thạch da, cố thiêu thiên phú vu thuật mà phù thủy cấp 1 hệ “thổ” thích nhất .

Phong ba!

Ngón tay của Lôi Lâm nhìn như chậm nhưng thực ra lại nhanh chóng điểm lên thuật thạch da của phù thủy kia, phát ra tiếng động như sóng nước va vào nhau.

Trước ngón tay của Lôi Lâm, thuật thạch da của phù thủy kia đột nhiên giống da rắn rụng xuống từng mảng, trên mặt tên phù thủy này hiện ra vẻ không dám tin tưởng, lập tức bị Lôi điểm vào trán, hai mắt lật một cái, trong nháy mắt đã ngất đi.

“Lao Lạp? !” Tên đội trưởng kinh nộ kêu lên.

Chợt, trên tay của hắn xuất hiện một cuốn sách, còn Bố Lai Khắc bên cạnh lại lấy ra một tấm khiên to bằng bàn tay.

Trên hai vật này đều toả ra gợn sóng năng lượng mạnh mẽ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị kích phát.

“Các vị cũng cùng nhau đi!”

Lôi Lâm đối mặt với việc này chỉ khẽ mỉm cười, hai tay vẫn đánh về phía trước.

Xì xì!

Từ năm ngón tay của hắn đều bốc lên khí lưu màu đen, mười luồng khí lưu màu đen giống con rắn nhỏ, bao vây hai tên phù thủy ở bên trong.

Ở nơi hai phù thủy đứng thẳng lúc trước đã có thêm hai cái kén màu đen, thỉnh thoảng còn có tiếng rắn độc kêu lên.

Mười mấy giây sau, khói đen tản ra, lưu lại hai tên phù thủy ngã xuống đất hôn mê.

Trên mặt bọn hắn, còn có một dấu ấn sương mù giống con rắn màu đen nhỏ, đang bò qua lại khắp nơi.

Đùng!

Sau khi bắt được ba tên phù thủy làm tù binh này, theo sự khống chế của Lôi Lâm, bóng tối dây leo trước kia che đậy vùng trời này cũng thu về trong bóng của hắn.

“Mình cảm giác được! Khi huyết mạch không ngừng kích phát, khả năng điều khiển đối với bóng tối của mình đang từ từ tăng mạnh!”

Hắc ám trong con ngươi Lôi Lâm càng ngày càng sâu. Vẻ mặt của hắn lại càng ngày càng say mê, tự lẩm bẩm.

Sau khi xử lý xong ba tên phù thủy tù binh này, Lôi Lâm lại đợi tại chỗ mấy phút.

Loạch xoạch!

Hai bóng người dùng mắt thường khó phân biệt nhanh chóng di động trên mặt đất. Dùng tốc độ cực nhanh chạy tới chỗ Lôi Lâm, cho dù là thị lực của Lôi Lâm, cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy huyễn ảnh không trọn vẹn.

Ầm ầm!

Trên bả vai hai bóng đen còn gánh gì đo, đi tới trước mặt Lôi Lâm, ném gánh đồ xuống đất.

“Chủ nhân!” Số hai cùng số ba quỳ một chân xuống, quỳ gối hành lễ.

“Dựa theo mệnh lệnh của ngài, chúng ta đã bắt hết tất cả bọn hắn! Không có một tên nào lọt lưới!”

Lúc này, mới có thể nhìn thấy hai thân ảnh nằm trên đất chính là hai tên phù thủy vừa nãy chạy trốn.

Trên người hai phù thủy này đều có mấy vết thương sâu tới xương, trên mặt trắng bệch. Đây là do mất nhiều máu tạo thành ảnh hưởng, có thể tưởng tượng, vừa nãy bọn hắn nhất định đã trải qua một phen tranh đấu gian khổ, cuối cùng bị trọng thương đến đây.

“Ừm! Làm rất tốt!” Đối với hành động của hai thuộc hạ này, Lôi Lâm gật đầu biểu thị tán thưởng.

Tuy rằng này hai phù thủy kia chỉ là phù thủy mới lên cấp ở cấp độ thấp nhất. Nhưng số hai và số ba có thể bắt được bọn hắn, chứng tỏ sức chiến đấu mạnh mẽ của dấu ấn kiếm sĩ.

Nhưng đây cũng là kết quả do số hai cùng số ba tiêu hao lượng lớn tiềm lực cùng sức sống.

Vì thu được thực lực, Lôi Lâm không thể không nóng lòng cầu thành, triển khai rất nhiều thủ đoạn bị cấm kỵ trên người số hai cùng số ba, để bọn hắn có thể đột phá giới hạn trong khoảng thời gian ngắn, trở thành dấu ấn kiếm sĩ.

Cũng chính vì như thế, sức sống của hai người này đều bị tiêu hao lớn, căn cứ vào chíp suy tính, chỉ có không tới hai tháng tuổi thọ.

“Mang theo bọn hắn, chúng ta đi!” Lôi Lâm thầm thở dài, chỉ tay năm tên phù thủy Học viện Hắc Cốt Lâm nằm ngang trên đất.

Hắn còn có rất nhiều vấn đề, cần được đáp án từ trong miệng những người này.

Đồng thời, nô lệ và vật thí nghiệm của chính thức phù thủy không phải dễ dàng có thể được như thế.

Lôi Lâm còn có rất nhiều ý nghĩ và suy đoán liên quan với dấu ấn kiếm sĩ, cần tại chứng thực trên thân những phù thủy này.

Dù sao, dấu ấn kiếm sĩ ở thời đại thượng cổ là chi nhánh của phù thủy, mà không phải kỵ sĩ!

Bởi vậy, dùng đại kỵ sĩ làm vật thí nghiệm, cho dù Lôi Lâm có chíp phụ trợ, cũng luôn cảm thấy thiếu gì đó, cuối cùng làm ra phiên bản không trọn vẹn là số hai cùng số ba.

Hoặc cũng là bởi vì thiếu đi lực lượng tinh thần khổng lồ của phù thủy mới khiến độ khó để số hai cùng số ba xúc động hạt năng lượng nguyên tố căn bản trong không khí tăng lên vài lần so với chíp mô phỏng?

Lôi Lâm ở trong lòng nhiều lần tính toán, lập tức chuẩn bị mang theo năm tên phù thủy này tới một địa điểm an toàn bí ẩn, sau khi ép hỏi xong tình báo sẽ lập tức động thủ nghiệm chứng một hồi.

Cũng chỉ có vào thời chiến này, lại là trận doanh đối địch, Lôi Lâm mới dám biểu hiện trắng trợn không kiêng dè như thế.

Nếu không thì dùng vật thí nghiệm là chính thức phù thủy sẽ rất dễ khiến toàn bộ giai tầng bất mãn. . .

Tại một đồi cao nở đầy hoa màu trắng.

Trong sương mù dày đặc, tồn tại một pháo đài lớn giống hình mũi khoan chổng ngược như.

Dưới đáy pháo đài này chỉ có một điểm liên kết cùng mặt đất, chống toàn bộ pháo đài to lớn ở bên trên, nhìn có ảo giác như thế giới điên đảo.

Thật giống như tòa pháo đài này vốn dựng đúng chiều lại bị người đảo ngược đặt trên đất.

Trên hành lang bằng đá cẩm thạch màu trắng, một bà lão tóc bạc trắng đang nhấc theo một ngọn đèn, chậm rãi cất bước.

Răng rắc! Một cánh cửa sắt ở mặt ngoài che kín tia điện màu xanh lam bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Từng tia khói màu trắng bắt đầu không ngừng lan ra bên ngoài, mang theo hàn ý kinh người, khiến hành lang phía sau đều nhiễm phải một tầng băng sương màu trắng.

Bà lão đi vào, bên trong là trời đất ngập tràn băng tuyết hoàn toàn trắng xóa, nhiệt độ chợt giảm xuống đến dưới 0 độ, nếu như một người bình thường ở đây căn bản không chịu được mấy giây.

Ở giữa phòng tâm xếp hai quan tài bằng hàn băng, từng tia sương mù màu trắng từ quan tài băng không ngừng tản ra.

Mà xuyên thấu qua quan tài nửa trong suốt, có thể nhìn thấy một đại hán, còn có một cô gái lẳng lặng nằm bên trong.

Chỉ là lúc này, cho dù bọn hắn nhắm chặt hai mắt, trên mặt cũng thỉnh thoảng lóe lên vẻ thống khổ và giãy dụa, mà ở cổ và trên tay phải bọn hắn, mỗi người có một vu thuật phù văn hình rắn vặn vẹo.

“Phiền phức ngươi! Hải Tháp Nhĩ y sư!”

Bà lão kia nghiêng người tránh ra, phía sau bà ta lại có một phù thủy tóc bạc trắng đi ra.

Vị phù thủy nhìn dáng vẻ đã rất già, nếp nhăn một vòng lại một vòng chồng chất ở trên mặt, nhưng ánh mắt cực kỳ sáng sủa, còn mang theo nụ cười hiền lành.

“Nguyền rủa là một chi nhánh vu thuật phi thường phiền phức, dính đến rất nhiều thứ quỷ dị và hung tàn, cho dù là toàn bộ Nam Hải bờ, phù thủy biết loại vu thuật này cũng rất ít, ta cũng không có thể bảo đảm gì, chỉ có thể cố gắng hết sức. . .”

Tên này phù thủy gọi là Hải Tháp Nhĩ trị liệu, không đến xem bệnh nhân trước, trái lại nói rõ với bà lão phụ kia.

“Ngài là chuyên gia ở phương diện này, nếu như ngài mà cũng không giải quyết được vấn đề này, vậy ta cũng không biết nên đi tìm ai nữa. . .”

Bà lão cười khổ nói.

“Được rồi! Ta sẽ cố hết sức!” Hải Tháp Nhĩ gật gật đầu, bình thường, ông ta chắc chắn sẽ không nhận việc thế này, không chỉ có nguy hiểm, còn phi thường dễ dàng đắc tội với phù thủy thi chú.

Nhưng ông ta và gia tộc này có quan hệ rất tốt, từ nhỏ lại nợ đối phương mấy nhân tình, nên cũng không thể không đến.

Đầu tiên Hải Tháp Nhĩ tiến lên, đánh giá băng quan, lập tức gật gật đầu.

“Trong tình huống không cách nào trị liệu, trước tiên để người bị hại trong băng, là một biện pháp rất tốt!”

Lập tức, ánh mắt của ông ta xuyên qua tầng băng, sau khi nhìn phù văn nguyền rủa, thì lập tức cũng hút vài hơi hơi lạnh.

Sắc mặt Hải Tháp Nhĩ trong nháy mắt trở nên cực kỳ nghiêm nghị lên, thậm chí ngay cả trong không khí đều tràn ngập bầu không khí ngột ngạt.

Ông ta lập tức lấy từ trong quần áo vạt áo ra rất nhiều vật kỳ quái, giống như đang dò xét tính chất và tác dụng của nguyền rủa.

Mà bà lão phía sau ông ta lúc này cũng ngừng thở, ngay cả một câu cũng không dám nói nhiều lời.

Sau một hồi lâu, Hải Tháp Nhĩ thả một vật giống ống nghe trên tay xuống, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

“Thế nào?” Bà lão lập tức tiến lên hỏi.

“Rất phiền phức! Không! Là phi thường phiền phức!” Vẻ mặt Hải Tháp Nhĩ dị thường nghiêm túc.

“Từ trong nguyền rủa này, ta cảm ứng được một tia khí tức thượng cổ, rất có thể là nguyền rủa truyền thừa xuống từ thượng cổ, ở Nam Hải bờ căn bản cũng không có mẫu khác để có thể tham khảo, đồng thời, thuật thức này cũng phi thường phiền phức, trước khi không có thí nghiệm nhiều và đo lường, nếu như ta mạo muội động thủ, chỉ có thể dẫn đến nguyền rủa cuồng bạo, bởi vậy hậu quả tạo thành là kết quả mà chúng ta không muốn nhìn thấy. . .”

Hiện tại, sau khi kiến thức loại nguyền rủa khó chơi cùng quỷ dị này, ngay cả Hải Tháp Nhĩ đều có chút hối hận rồi, vì ân tình mà đắc tội với hắc vu sư khủng bố như thế, đến cùng có đáng giá hay không?

“Thượng cổ nguyền rủa. . . Hí. . .” Bà lão cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Là gia tộc có lịch sử truyền thừa lâu đời, bà ta càng hiểu rõ độ khó chơi của lời nguyền này.

Đặc biệt, nếu như cường lực phá giải lời nguyền này, chỉ có thể đồng quy vu tận, trừ phi phù thủy hạ chú tự nguyện thu tay lại.

“Không có biện pháp khác sao?” Ánh mắt của bà ta mang theo vẻ chờ mong, nhìn Hải Tháp Nhĩ.

“Nếu như có thể giao dịch cùng phù thủy hạ chú, là biện pháp giải quyết tốt nhất. . . Ngoài ra, nếu muốn phá giải nguyền rủa này, ta cần rất nhiều vật thí nghiệm, còn có thực tế kiểm tra. . .”

Hải Tháp Nhĩ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới nói nói.

“Đồng thời, nguyền rủa này có thời hạn, căn cứ vào đo lường, nhiều nhất là chỉ còn một tháng thì sẽ sẽ triệt để bạo phát!” Hải Tháp Nhĩ còn nói ra một cái tin dữ.

Nghe vậy, thân thể bà lão run lên, lập tức hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra một biểu hiện kiên định.

“Mạn Lạp thì thôi, nhưng Trân Na nhất định không thể xảy ra việc! Đây là điểm mấu chốt của ta!”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right