Chương 409: Ô Uế điểu (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,330 lượt đọc

Chương 409: Ô Uế điểu (1)

Tổng bộ, khu vực làm việc của tổ săn giết.

Ầm! Một con nọc độc Phi Long to lớn trực tiếp từ không trung hạ xuống, đạp ra hai lỗ lớn trên đất.

Bóng đen lóe lên, từ có một phù thủy mặc áo bào đen nhảy xuống trên lưng Phi Long.

“Đại nhân! Đại nhân!” Một phù thủy có biệt hiệu Ông Lão nhìn thấy nọc độc Phi Long thì sáng mắt lên, lập tức xông tới.

“Ông Lão! Chuyện ông lâm trận bỏ chạy, ta sẽ tính sổ sau!”

Lôi Lâm chẳng muốn để ý đến ông ta, trực tiếp tiến vào phòng khách.

“Phó tổ trưởng đại nhân! Hi Sơn đại nhân cho mời!” Hai phù thủy thuộc tổ săn giết đi tới trước mặt Lôi Lâm, hơi cúi người, lễ tiết hoàn mỹ không thể xoi mói.

Tuy rằng trước đây Lôi Lâm ở trước mặt Hi Sơn không có sức phản kháng, nhưng đối với đám bọn họ những phổ thông này thì chỉ là việc nhỏ như con thỏ, Ngõa Lực trước đó mạo phạm Lôi Lâm, hiện tại còn đang bị giam lại đấy! Bởi vậy, những kẻ liều mạng ở tổ săn giết này, mặt ngoài vẫn phi thường cung kính đối với Lôi Lâm.

“Đúng dịp, ta cũng muốn đi tìm hắn!”

Lôi Lâm lạnh nhạt gật đầu.

“Răng rắc!” Cửa lớn mở ra, lộ ra Hi Sơn ngồi phía sau bàn làm việc, hai phù thủy dẫn đường xong lại nhanh chóng rời đi.

“Lôi Lâm phù thủy! Cậu đến rất đúng lúc, liên quan với nhiệm vụ lần trước. . .” Hi Sơn còn chưa nói hết, một khối kim loại lớn bị Lôi Lâm ném lên trên bàn.

“Ta đã hoàn thành rồi!”

Trên khối kim loại lớn màu trắng bạc này còn có bộ mặt kỳ dị của một ông lão.

“Kim loại sinh mệnh?” Hi Sơn có vẻ hơi nghi hoặc một chút rồi lập tức, hắn nghĩ tới điều gì, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

“Ta cần giám định một chút!”

Sau khi nói xong. Hi Sơn cầm phù điêu kim loại, bước nhanh rời khỏi văn phòng, để một mình Lôi Lâm ở lại đây.

Tuy rằng Hi Sơn đã từng tuyên bố nhiệm vụ này, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới Lôi Lâm có thể hoàn thành, dù sao, Mã Nhĩ Bố là cùng phù thủy cấp 1 tương đương với hắn!

Nhưng hiện tại, Lôi Lâm lại ném một đầu lâu có thể là của Mã Nhĩ Bố tới trước mặt của hắn. Sao hắn có thể không khiếp sợ?

Trong nháy mắt, Hi Sơn còn hoài nghi rằng Lôi Lâm vì trốn tránh trừng phạt mà giả tạo mang một cái đầu về.

Đùng! Sau mười mấy phút, cửa lớn lại lần nữa bị mở ra.

Hi Sơn xuất hiện trước mặt Lôi Lâm, chỉ là lúc này, sắc mặt của hắn biến thành rất khó coi, thậm chí còn có một chút kinh hãi nữa.

“Không ngờ. . . Lôi Lâm phù thủy cậu lại thật sự làm được. . .” Trong đôi mắt của Hi Sơn không che giấu nổi khiếp sợ cùng vẻ tò mò.

“Nếu như có thể, có thể chia sẻ với ta về quá trình thực thi nhiệm vụ của cậu không. . . Cậu biết đấy, làm tổ trưởng tổ săn giết, ta cần biết tình huống mỗi thuộc hạ hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời phát khen thưởng. . .”

Hi Sơn lạnh nhạt nói.

“Chuyện kỳ thực rất đơn giản. . .” Lôi Lâm xòe hai tay; ” Sau khi ta nhận được nhiệm vụ thì lập tức đi tìm Mã Nhĩ Bố, vừa vặn thấy lão đang bị trọng thương, vì thế nên mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. . .”

“Lôi Lâm phù thủy. . .” Vẻ mặt Hi Sơn trở nên âm trầm: “Mong cậu hãy tôn trọng sự thực!”

“Sự thực chính là như vậy! Đồng thời, ta còn tiện thể cứu một du đãng phù thủy trung lập. Ngài có thể đi hỏi cô ấy tình hình cụ thể. . .”

Lôi Lâm không để ý chút nào.

Trên thực tế, chỉ cần không phải người mù, đều có thể thấy được đây là Lôi Lâm đang chống chế!

Nhưng vậy thì thế nào? Mã Nhĩ Bố đã chết rồi. Hiện tại Lôi Lâm nói lúc đó lão bị trọng thương, vậy thì đúng là trọng thương!

Còn nữ phù thuỷ kia, bản thân cô nàng cũng mới chỉ là phù thủy bán nguyên tố hóa, lại làm sao có khả năng phân được thân thể trạng thái của một vị phù thủy cấp 1 đỉnh cao?

“Cậu. . .” Sắc mặt Hi Sơn từ âm trầm trở nên ửng hồng lên.

Lập tức, hắn lại giống như nghĩ tới điều gì, cả người cũng bình tĩnh lại.

“Dù nói thế nào! Lôi Lâm phù thủy! Cậu vì Hoa Viên Bốn Mùa mà diệt trừ được một tên phù thủy cấp 1 đỉnh cao của đối phương đã chứng minh là cậu trung thành, đồng thời, sự vũ dũng của cậu cũng sẽ được liên minh bạch phù thủy truyền tụng, thậm chí có thể ghi lại trên sách sử. . .”

Hi Sơn giả tạo chúc mừng.

“Cảm tạ ngài khích lệ, nhưng ta càng muốn biết khen thưởng mang tính thực chất hơn!” Lôi Lâm thờ ơ gật gù, lập tức hỏi.

Đối với hắn thì hư danh đều là thứ không đáng kể, nếu như trong điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng tới lợi ích của bản thân, hắn đương nhiên cũng nguyện ý làm tốt hơn, thu hoạch danh tiếng tốt hơn, nhưng nếu như không có ích lợi gì, lại muốn chính mình trả giá lớn để đánh đổi, để đối lấy được lưu danh lịch sử thì đó là việc mà chỉ có kẻ ngu si mới đi làm!

“Hô. . .”

Hi Sơn ở đối diện dường như phải hít một hơi thật sâu, đè lửa giận dưới đáy long rồi mới lạnh lùng nói: “Khen thưởng đương nhiên sẽ có, lên chức thì phải muốn chờ một chút, nhưng điểm công huân đã phát xuống rồi, 1500 điểm! ! ! Yên tâm, trong tổ chức có thẩm tra quy định nghiêm ngặt đối với phương diện này, ta cũng không quyền lực cắt xén!”

Lập tức, Hi Sơn lấy từ trong áo choàng ra một tấm thẻ màu xanh lục, đưa cho Lôi Lâm.

Trong con ngươi Lôi Lâm lóe lên một tia mịt mờ, hờ hững đưa tay nhận lấy.

“Răng rắc!”

Trong nháy mắt nhận lấy tấm thẻ, trong không khí đột nhiên nổ vang một tiếng.

Cơ thể Lôi Lâm và Hi Sơn hơi run lên, lập tức tách ra rất nhanh.

” Tốc độ tiến bộ thực sự làm người phải giật mình! Lôi Lâm phù thủy!” Hi Sơn nhìn vẻ mặt Lôi Lâm, đã mơ hồ có thêm một tia kiêng kỵ.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right