Chương 416: Sử dụng dung dịch (2)
“Đáng tiếc! Thứ này ít nhất cũng cần phải là phù thủy cấp bốn trở lên mới có thể tiếp xúc được!”
Dù là thẩm phán chi nhãn hay ô uế điểu, cũng là sinh vật khủng bố có thể đi ngang qua mỗi thế giới, ngang dọc các đại vị diện, sự tồn tại của chúng đã vượt qua phạm trù sinh vật, tiến vào một mức độ mà hiện tại Lôi Lâm không thể với tới và hiểu được.
Hiện tại đối với chúng nó, Lôi Lâm còn không bằng một con kiến, thậm chí so với một hạt tro bụi cũng nhỏ hơn một chút.
Cho dù hắn muốn tế tự và triệu hoán đối phương, cũng chỉ có thể gọi được một bóng mờ không có chút sức mạnh nào, càng không cần phải nói tới việc tiến thêm một bước nữa là nghiên cứu.
Đáy lòng Lôi Lâm có chút tiếc nuối, nhưng nhiều hơn chính là hừng hực.
“Một ngày nào đó! Một ngày nào đó! Mình sẽ leo lên đỉnh cao của toàn bộ phù thủy giới, đồng thời đưa mắt chuyển tới các đại vị diện, truy tìm chân lý và tồn tại vĩnh hằng…”
Xì xì!
Sau khi dung dịch màu xám trong ống nghiệm bay hơi hết, toàn thân Lôi Lâm đã bị một đám sương mù màu xám bao vây.
Tầng sương mù này tỏa ra mùi tanh tưởi gay mũi khiến Lôi Lâm hầu như nghẹt thở.
Sương mù màu xám giống như có tính mạng của chính mình, bắt đầu lan tràn trên người Lôi Lâm, giống như muốn thử tiến vào trong thân thể của hắn.
“Ầm ầm! ! !”
Đầu Lôi Lâm hơi chongas, lập tức biến sắc.
Đùng! Đùng! Đùng! Giống như bị cái gì khiêu khích, từ trong thân thể của hắn đột nhiên hiện ra vài bóng mờ thẩm phán chi nhãn.
Những bóng mờ này chỉ to bằng ngón cái, mà lớn nhất là to bằng nắm đấm, phía trên còn gắn liền với sợi tơ thần bí, quấn quanh Lôi Lâm.
“Sức mạnh quy tắc sao?” Lôi Lâm đưa tay phải ra, giống như muốn sờ vào những sợi dây nhỏ này một chút.
Không nằm ngoài dự liệu, tay hắn trực tiếp xuyên qua dây nhỏ.
“Những thứ này hẳn là chính là sợi tơ khế ước cùng quy tắc! Thẩm phán chi nhãn loại nhỏ hẳn là đại biểu mấy khế ước ký kết cùng đám mụ phù thủy trước đó, mà con lớn nhất chính là do phù thủy cấp hai- Lai Ngang gọi ra thẩm phán chi nhãn để làm chứng khế ước!”
Lôi Lâm nhìn thẩm phán chi nhãn lớn nhất kia, nó thả ra sợi tơ cũng nhiều nhất thô nhất, chặt chẽ liên kết với thân thể Lôi Lâm.
Linh cảm từ sâu trong linh hồn để Lôi Lâm biết nếu như hắn thật sự bị khế ước phản phệ, những sợi tơ này đồng thời phát tác, tuyệt đối sẽ khiến hắn rơi vào cảnh không muốn nhất.
“Xì xì!”
Sau khi nhìn thấy bóng mờ thẩm phán chi nhãn, gợn sóng từ sương mù màu xám càng thêm kịch liệt, một tia tin tức thần bí thông qua con đường không biết tên, trực tiếp lan truyền đến đáy lòng Lôi Lâm.
“Một phần lông chim dung dịch chỉ có thể giải trừ một khế ước sao?” Lôi Lâm gật gù, lập tức dùng Byron cổ ngữ nói: “Ta lựa chọn cái này!” Hắn chỉ tay vào bóng mờ thẩm phán chi nhãn lớn nhất kia.
Byron cổ ngữ không chỉ là ngôn ngữ thông dụng để phù thủy thi pháp, mà nó còn mang một tia sức mạnh thần bí, nếu sinh vật là chỉ có linh hồn, cũng có thể nghe hiểu tin tức biểu đạt trong gợn sóng ngôn ngữ, bởi vậy cũng trở thành ngôn ngữ để thế giới phù thủy giao lưu cùng các vị diện khác.
“Chít chít!”
Sau khi nhận được chỉ thị từ Lôi Lâm, sương mù màu xám dần cô đọng, từ bên trong còn phát ra từng tiếng chim hót.
Tiếng chim hót này phi thường khó nghe, giống tiếng phụ nữ đang rít gào khóc thét.
Trong tiếng kêu to, sương mù màu xám duỗi ra hai cánh, biến thành một con chim khổng lồ bằng sương mù mơ hồ.
“Đây chẳng lẽ chính là bản thể của ô uế điểu thời thượng cổ sao?” Lôi Lâm muốncẩn thận ghi chép lại hình dáng của ô uế điểu, đáng tiếc có sương mù ngăn cách nên ngoài hình dáng cơ bản của loài chim thì những chi tiết khác đều không thấy rõ lắm.
“Thẩm phán!” “Thẩm phán!” “Thẩm phán!” “Thẩm phán!”
Lúc này, dường như là bị ô uế điểu kích thích, thẩm phán chi nhãn bên ngoài cơ thể Lôi Lâm cũng bắt đầu hơi rung động lên.
Từng tiếng sấm sét nhỏ không ngừng sinh ra chung quanh thẩm phán chi nhãn, hư không mơ hồ gợn sóng, sinh ra âm thanh giống thánh ca tế tự.
Thẩm phán chi nhãn lớn nhất ở giữa kia còn bành trướng lên mấy lần, sóng năng lượng chấn động mạnh mẽ không ngừng lan rộng, nỗ lực đánh vỡ hư không, mượn một tia sức mạnh từ bản thể của nó trong cõi u minh!
“Chít chít! ! !”
Chim khổng lồ bằng khói xám giương rộng cánh, lượng lớn bụi sương mù màu đen lan tràn.
Ô uế! Hỗn loạn!
Lôi Lâm chóng váng, hầu như ngay cả mình đang ở nơi nào đều không nhớ rõ.
“Xì xì!” Bụi sương mù màu đen và điện lưu màu xanh lam không ngừng cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng đồng quy vu tận.
Nhưng số lượng sương mù nhiều hơn so với sấm sét màu xanh lam, vài giây sau đã chiếm ưu thế.
“Chít chít!”
Bị sương mù bao vây, thẩm phán chi nhãn run rẩy, ngay cả việc câu thông bản thể trước đó đều bị cắt đứt.
Cùng lúc đó, chim khổng lồ bằng khói xám bay lên cao cao, dùng tư thế ác điểu săn mồi, từ giữa không trung đột nhiên đập xuống!
Ba!
Mỏ màu xám khẽ mổ, lôi bóng mờ thẩm phán chi nhãn lớn nhất kia từ trên người Lôi Lâm ra.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Sợi tơ nhỏ liên hệ giữa thẩm phán chi nhãn cùng Lôi Lâm nhanh chóng đứt rời.
Khi những sợi dây nhỏ kia đứt rời, trong lòng Lôi Lâm dần thoải mái, ngay cả linh hồn đều cảm thấy tỉnh táo, có cảm giác như trút được gánh nặng.