Chương 417: Gặp mặt (1)
“Những sợi dây nhỏ này, hẳn là đại biểu cho khế ước giữa mình và Hoa Viên Bốn Mùa! Hiện tại bọn hắn đã đứt đoạn, thỏa thuận giữa mình và Hoa Viên Bốn Mùa đã bị phá hỏng từ một phía. . .”
Trên mặt Lôi Lâm lộ ra vẻ vui mừng.
Khế ước bị phá từ một phía, chỗ tốt đối với hắn càng lớn hơn! Điều này mang ý nghĩa là Lôi Lâm có thể thoát khỏi ràng buộc của khế ước, tùy ý tổn hại lợi ích của Hoa Viên Bốn Mùa, thậm chí hung hăng sát hại thành viên của đối phương!
Mà Lai Ngang đại biểu Hoa Viên Bốn Mùa ký kết khế ước cùng Lôi Lâm, trái lại sẽ bị khế ước hạn chế, trong tình huống vẫn không có chứng cớ xác thật thì không thể động thủ đối với Lôi Lâm!
Đồng thời, loại đơn phương phá hoại này, một bên khác của khế ước là Lai Ngang cũng sẽ không có cảm giác, đây cũng là một trong các tác dụng đặc tính hỗn loạn của ô uế điểu.
“Rầm rầm!”
Ô uế điểu xoay quanh giữa không trung há to miệng nuốt thẩm phán chi nhãn vào! Thậm chí Lôi Lâm có thể nhìn thấy một vòng tròn hình cầu nhô ra, bắt đầu từ cái cổ ô uế điểu, một đường trượt đến bụng dưới.
“Chít chít!” Sau khi nuốt chửng một con thẩm phán chi nhãn này, ô uế điểu kêu lên đầy vui vẻ, đồng thời còn gửi một đoạn tin tức đến đáy lòng Lôi Lâm.
“Cuối cùng thẩm phán rồi sẽ diệt vong! Mà hỗn loạn sẽ vĩnh tồn!”
” Triệu hoán càng nhiều! Càng nhiều! Ta sẽ xóa đi toàn bộ dấu vết của thẩm phán chi nhãn trên người cậu!”
Từng đoạn tin tức thần bí trực tiếp xuất hiện trong lòng Lôi Lâm, đồng thời tự động chuyển thành ý mà Lôi Lâm có thể hiểu được.
“Được!” Lôi Lâm cúi người chào thật sâu, tuy rằng không biết đối phương thật sự có thể nghe hiểu hay không, nhưng biểu cảm của Lôi Lâm luôn luôn làm rất khá.
Ô uế điểu cực kỳ nhân tính hóa gật gật đầu, rồi lại phát ra một tiếng hí dài.
Trong tiếng thét chói tai khủng bố, thân thể của nó nổ tung, biến thành một đám khói xám.
Khói xám rất nhanh đã nhạt đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong không khí.
Cùng lúc đó, Lôi Lâm cũng cảm giác được, lực lượng thuộc tính hỗn loạn từ sau khi mở ra ống nghiệm vẫn vây quanh nơi này cũng đã tiêu tan.
Thẩm phán chi nhãn là tồn tại cùng cấp bậc với ô uế điểu! Nếu không phải lúc vừa bắt đầu dung dịch tự động thả ra một luồng lực lượng hỗn loạn bao trùm toàn bộ nơi này, ngăn cách thẩm phán chi nhãn dò xét và bóng mờ trên người Lôi Lâm lan truyền tin tức thì đã sớm triệu hoán thẩm phán chi nhãn tới nơi này.
Nhưng hiện tại, đợi sau khi ô uế điểu biến mất, Lôi Lâm cảm ứng được khế ước giữa hắn cùng Hoa Viên Bốn Mùa đã bị hủy hoàn toàn rồi. Mà một số khế ước trước đây vẫn tồn tại, nhưng có vẻ đã quyên đi chuyện đã xảy ra vừa nãy, không có phản ứng chút nào.
“Lực lượng hỗn loạn thực sự quá mạnh mẽ! Thượng cổ ô uế điểu, không hổ là tử địch của thẩm phán chi nhãn! Cũng không biết hắc vu sư phía sau người khổng lồ lấy đâu ra phần dung dịch này?”
Lôi Lâm lẩm bẩm nói.
Ở Nam Hải bờ, dùng thẩm phán chi nhãn để chứng kiến khế ước là chuyện phi thường thông dụng, đồng thời, cũng cực kỳ có uy tín, hầu như không có ví dụ bị phá hỏng.
Mà lông chim ô uế điểu thời thượng cổ đã sớm tuyệt tích ở Nam Hải bờ hơn ngàn năm rồi!
Bởi vậy, cho dù là Lai Ngang cũng không sẽ ngờ Lôi Lâm lại lợi dụng thứ này để thoát khỏi ảnh hưởng từ khế ước của thẩm phán chi nhãn.
“Thực lực như vậy thực sự khủng bố!”
Có thể thu thập được loại dung dịch đã tuyệt tích này, trong lòng Lôi Lâm không khỏi lại đánh giá cao thêm về năng lực của tổ chức hắc vu sư Thiên Diệp Thủ này.
“Nhưng dù ở trong tổ chức kia, thứ này cũng chắc chắn sẽ không có quá nhiều. . .” Lôi Lâm phi thường khẳng định, nếu không thì Thiên Diệp Thủ đã sớm lợi dụng thứ này, tạo ra một đợt sóng lớn ở Nam Hải bờ.
. . .
Màn đêm buông xuống, mặc dù đang ở trong bí cảnh, nhưng ánh trăng trên trời vẫn rất sáng, không khác gì ở bên ngoài cả.
Vào lúc này, một người bọc trong áo choàng màu đen, đồng thời có thêm một cái bóng màu đen dùng đấu bồng che khuất mặt lặng lẽ rời đi trụ sở của Hoa Viên Bốn Mùa, không ngừng di động ra bên ngoài.
“Xẹt xẹt!”
Ở cạnh một cây ma hoa mộc có ba phân nhánh kỳ dị, bóng đen này ngừng lại, đồng thời trên tay bốc lên một ngọn lửa màu đỏ ngòm.
“Cậu rốt cục đã đến rồi!”
Bên ngoài ma hoa mộc hơi vặn vẹo, trên thân cây hiện ra khuôn mặt một người đàn ông, khuôn mặt này đột nhiên há mồm, nói với phù thủy kia: “Từ nơi này hạ xuống!”
Xẹt! Sau khi khuôn mặt trên thân cây lên tiếng, từ dưới gốc ma hoa mộc lại đột nhiên nứt ra một miệng lớn, lộ ra một đường hầm sâu thẳm.
Phù thủy gật gù, bước nhanh xuống.
Ầm! Sau khi thân hình của hắn đi vào đường hầm kia, lối vào nhanh chóng đóng lại, đồng thời, mặt người trên thân cây lại mang theo ánh mắt cảnh giác nhanh chóng quét nhìn chung quanh một chút rồi mới chậm rãi một lần nữa biến mất tiến vào thân cây.
Nơi này lại khôi phục yên tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đường hầm rất dài, tên phù thủy này đi thẳng mười mấy phút, mới đi tới phần cuối.
Phần cuối là một căn phòng dưới đất rất lớn, chung quanh còn có ánh sáng vu thuật màu vàng đất đang không ngừng lập loè, hẳn là gần đây mới mở ra.
Trong căn phòng dưới đất rộng rãi này, lúc này chỉ có một thân ảnh người khổng lồ mơ hồ chung quanh tràn ngập sương mù màu xanh lục đứng sừng sững, nhìn thấy phù thủy kia, người khổng lồ kia nở nụ cười: “Cậu đến rồi!”
“Ừm!” Phù thủy kia gật đầu, lấy xuống đấu bồng trên đầu, lộ ra một gương mặt anh tuấn trẻ tuổi.
Mái tóc màu đen, khuôn mặt tuấn tú, da dẻ trắng nõn, trong mắt còn mơ hồ toả ra một loại ánh sáng tà dị.