Chương 515: Thương thế (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,373 lượt đọc

Chương 515: Thương thế (1)

Bị lực kéo khổng lồ trong không gian tác động, trên người Lôi Lâm không ngừng truyền ra tiếng xương nứt, máu tươi giống nước suối phun trào ra.

“Cảnh cáo! Cảnh cáo! Chủ thể rơi vào trạng thái trọng thương! Dự tính không gian lôi kéo sẽ khiến tế bào tan vỡ trong thời gian đếm ngược: 8 giây!”

Chíp bắn ra trước mắt Lôi Lâm một đoạn kiểu chữ màu đỏ.

“Với thể chất của mình mà vẫn biến thành như vậy! Thượng cổ phù thủy đã dùng biện pháp gì để tránh được lực lượng không gian này?”

Sắc mặt Lôi Lâm dữ tợn, mạch máu cả người đều bất ngờ nổi lên, hai mắt mơ hồ biến thành màu đỏ.

Ngay khi chíp đếm ngược đến một giây sau cùng, ánh sáng màu bạc tản ra, lộ ra một cửa động đen nhánh.

Tinh thần Lôi Lâm chấn động, bay thẳng đến cửa động rồi xông ra ngoài.

Ba! Giống như xuyên qua một tầng nước vô hình, trong nháy mắt Lôi Lâm đã đi tới thế giới hiện thực, áp lực không gian khổng lồ trước đó đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Đúng là nguy hiểm thật!” Trước mắt Lôi Lâm hoàn toàn mơ hồ, dùng hết chút lực lượng cuối cùng đánh ra một phép thuật, phá hoại truyền tống vu trận dưới trận, cuối cùng lại ngất đi. . .

Tí tách! Tí tách!

Thạch nhũ trên hang động không ngừng nhỏ xuống giọt nước mưa màu đỏ nhạt, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang rất có quy luật.

Mí mắt Lôi Lâm khẽ động, mở hai mắt ra.

“A!” Hắn ôm trán của chính mình, cảm giác trên người không có chỗ nào không phải đau nhức.

“Chíp! Đo lường trạng thái hiện tại!”

Lôi Lâm lập tức thầm ra lệnh trong lòng.

“Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ là thuật sĩ cấp hai có huyết mạch:Khoa Mạc Âm cự xà; sức mạnh: 15(21. 1); nhanh nhẹn: 4(14. 4); thể chất: 19(27. 9); tinh thần: 0. 01(104. 3); pháp lực: 0(pháp lực do lực lượng tinh thần đồng bộ quyết định) trạng thái: Toàn thân bầm tím nghiêm trọng nhiều chỗ, lực lượng tinh thần khô cạn!”

Chíp rất nhanh đã phản hồi, mà nhìn bảng trạng thái hiện tại của mình, Lôi Lâm không khỏi cười khổ.

Bởi hắn đánh giá thấp sự nguy hiểm trong không gian truyền tống, đồng thời cũng không làm đủ biện pháp dự phòng, quá trình đi qua đường hầm không gian lần này suýt chút nữa đã lấy mất mạng nhỏ của hắn.

Hiện tại không chỉ các hạng tố chất thân thể giảm xuống, thậm chí ngay cả lực lượng tinh thần đều đã khô cạn.

Trạng thái như thế này, nếu như là phù thủy bình thường thì sợ là đã sớm đi đời nhà ma, nhưng Lôi Lâm có thể chất kinh người. Thậm chí còn có thể giữ được ý thức tỉnh táo.

“Lần này đúng là trọng thương! Ngải Duy Khắc, một ngày nào đó, tao sẽ trở lại. . .”

Trong đôi mắt Lôi Lâm toát ra một tia lạnh lùng, lập tức đưa mắt nhìn xuống phần eo của chính mình.

Đến khi nhìn thấy một túi da màu đen vẫn còn ở eo, trên mặt của hắn rốt cục hiện ra vẻ thả lỏng.

Túi da không gian này không hổ là ma hóa vật phẩm cao đẳng, tuy rằng không có lực công kích gì, nhưng sức phòng ngự lại phi thường kinh người, hơn nữa mặt ngoài có không gian phù văn bảo vệ nên nó không có bất kỳ tổn thương gì.

Cũng may là như vậy, bằng không toàn bộ gia sản của Lôi Lâm đều sẽ đổ sông đổ biển hết.

“Thương thế trên người mình nếu là phù thủy bình thường cho dù may mắn sống sót, cũng nhất định phải tốn thời gian dài mới khôi phục, thậm chí sẽ vì thế mà rơi khỏi đẳng cấp phù thủy!”

Lôi Lâm cẩn thận kiểm tra tình hình thân thể của chính mình một chút, hiện tại tuy rằng toàn thân hắn đều bị trọng thương, nhưng hắn mơ hồ có thể cảm giác được có một luồng khí tràn ngập sinh cơ và sức sống đang từ trái tim của chính mình không ngừng chảy ra, trải qua kinh mạch vận chuyển đến các nơi trên thân thể của chính mình, mà thương thế trên người cũng được hưởng lợi, đang tự động chữa trị, tuy rằng tiến độ này phi thường chậm nhưng lại cuồn cuộn không dứt.

” Năng lực tự lành của huyết mạch thuật sĩ thực sự là quá mạnh mẽ!” Trong đôi mắt Lôi Lâm toát ra vẻ vui mừng: “Đồng thời, một ít thuốc trên người mình cũng có thể khiến hiệu quả tăng tốc. . .”

Nghĩ tới đây, hắn cố gắng giơ tay phải chỉ có thể hoạt động lên, lấy từ trong túi da ra một lọ thuốc trị liệu màu phấn hồng, dùng hàm răng cắn nắp bình, rồi uống từng ngụm vào.

Ầm! Một màng ánh sáng màu phấn hồng lập tức bao phủ toàn thân Lôi Lâm.

Mà có màng ánh sáng ảnh hưởng, thương thế khủng bố trên người hắn đang khôi phục lại với tốc độ kinh người.

“Răng rắc!” Từ trên người Lôi Lâm không ngừng truyền ra tiếng khớp xương va chạm.

Bắp thịt trên mặt hắn không ngừng vặn vẹo, từ trong lỗ mũi phun ra khói trắng, ngay cả hô hấp đều nặng vô cùng.

Cứ thế trải qua mấy phút, màng ánh sáng màu phấn hồng trên người Lôi Lâm hoàn toàn tiêu tan, đùng! Lôi Lâm bay lên trời, từ tư thế nửa nằm trên trận pháp đã biến thành đứng thẳng.

“Tất cả vết thương bên ngoài đều đã chữa trị, tuy rằng tổn hại bên trong càng thêm phiền phức, nhưng ít ra không ảnh hưởng tới hành động đơn giản!”

Lôi Lâm chậm rãi hoạt động tứ chi, lại làm ra mấy động tác kỵ sĩ huấn luyện tiêu chuẩn, lông mày của hắn lập tức cau lại.

“Không được! Hiện tại thân thể của mình nhiều nhất chỉ có thể chịu đựng độ chấn động như hoạt động của kỵ sĩ dự bị, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến sự khôi phục của thương thế bên trong. . .”

Nói cách khác, trước khi thương thế của hắn hoàn toàn được dưỡng tốt, hiện tại Lôi Lâm chỉ có thể sử dụng sức mạnh và tốc độ không vượt quá dự bị kỵ sĩ.

Lôi Lâm sờ sờ cằm, lại lập tức lấy từ trong túi da lấy ra một áo giáp da, mặc lên trên người chính mình.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right