Chương 523: Trấn nhỏ Bá Đặc (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,871 lượt đọc

Chương 523: Trấn nhỏ Bá Đặc (2)

Ở Ám Cực Vực, quý tộc và phù thủy hưởng dụng yến mạch, ăn thịt là những loại nguyên liệu nấu ăn quý giá, mà bình dân phổ thông cũng chỉ có thể dựa vào loại đốm xám khuẩn này để sinh sống.

Nơi nào có người thì có phân chia đẳng cấp, trong phù thủy thế giới nắm giữ sức mạnh siêu phàm lại càng là như vậy, Lôi Lâm cũng không có ý muốn thay đổi gì.

Đi trên đường đi lúc, Lôi Lâm nhìn thấy một vòng tường vây làm bằng gỗ, còn có hai vệ binh mặc quần áo rách rưới, trong tay cầm trường mâu đầy rỉ sắt.

“Chờ đã! Làm gì đấy?” Sau khi một vệ binh phát hiện ra Lôi Lâm thì lập tức có chút cảnh giác nắm chặt trường thương trong tay.

Lôi Lâm mặc một bộ da giáp khiến cho tên vệ binh này có cảm giác phi thường bất an.

Người này cũng nói Ám Cực ngữ, nhưng trong quá trình đi đường, Lôi Lâm thông qua chíp truyền tống loại ngôn ngữ này đến khu trí nhớ của chính mình, sau khi luyện tập hai lần, trình độ giao lưu như thế này đã không làm khó được hắn.

“Ta là một lữ hành mệt mỏi trên đường, hy vọng có thể tiến vào trấn nhỏ nghỉ ngơi cùng mua tiếp tế! Xin yên tâm, ta sẽ tuân thủ pháp luật của trấn nhỏ. . .” Lôi Lâm cười cười, lưu loát dùng Ám Cực ngữ đáp lại.

Sau khi nghe được Lôi Lâm trả lời, cảnh giác trong mắt hai vệ binh đã biến mất không ít, dù sao Lôi Lâm có một nụ cười vô hại và khuôn mặt anh tuấn phi thường có thể khiến người xa lạ nảy sinh hảo cảm.

“Có thể! Chỉ cần lại cho chúng ta xem chứng minh thân phận của cậu, chứng minh cậu không phải mấy tội phạm truy nã kia là có thể!”

Vệ binh thứ hai hơi thấp hơn một chút bĩu môi nói.

“Đương nhiên! Ta biết quy củ!” Lôi Lâm mỉm cười, lấy từ trong ngực ra một phần giấy bằng da dê đưa ra trước mặt hai vệ binh này, “Là cái này sao?”

Giọng nói của hắn trong nháy mắt dần biến thành mờ ảo lên, trong đôi mắt dường như có tia sáng màu đỏ lóe lên.

“Ừm! Không có vấn đề!” Hai vệ binh kia chỉ là cảm thấy đầu mình hơi choáng, rồi lập tức lại khôi phục tỉnh táo: “Hoan nghênh đi tới Bá Đặc trấn nhỏ, chủ quản nơi này là Ước Sắt Phu Nam tước, huy chương có khắc trường kiếm cùng con ưng lớn chính là dấu hiệu của ngài ấy, hi vọng ngài có thể vui vẻ. . .”

“Rất tốt! Ta còn có một vấn đề. . .”

Sau khi Lôi Lâm hỏi được từ chỗ hai vệ binh nơi đó những tin tức mình muốn biết, hắn mới mỉm cười chào hai vệ binh, tiến vào trấn nhỏ.

Căn cứ vào chỉ dẫn của vệ binh, Lôi Lâm đi tới một khách sạn nho nhỏ, sau khi trả mấy khối Hoàng Kim, hắn được bà chủ mừng rỡ không thôi mời đến trong phòng tốt nhất.

Bữa tối vô cùng đơn giản, chỉ có cháo yến mạch và thịt muối, nhưng vẫn khiến mấy đứa nhỏ bu lại vây xem.

Cháo yến mạch toả ra mùi sữa thơm lại phối hợp loại thịt này, đây là mỹ thực chỉ có thượng đẳng ở Ám Cực Vực mới được hưởng dụng, còn hoa quả và rau dưa gì đó thì đó chỉ có quý tộc cùng phù thủy mới có tư cách hưởng dụng.

Tuy rằng khách sạn này đã lấy ra đồ ngon nhất trong nhà để chiêu đãi Lôi Lâm, nhưng Lôi Lâm ăn vẫn phi thường miễn cưỡng.

Sau khi ăn xong, hắn theo thường lệ cho bà chủ một khối bạc vụn nhỏ làm tiền boa, sau đó dặn dò bà ta không cho phép bất kỳ người nào tới quấy rối chính mình mới đóng lại cửa phòng.

Tuy rằng trên giường chỉ là vải bố ráp, nhưng so với nham thạch cứng rắn thì vẫn tốt hơn quá nhiều, Lôi Lâm nằm trên giường mềm mại, hai tay gác sau gáy, hai mắt trở nên thất thần.

Lập tức, một cái chén gỗ màu xanh lục bị hắn lấy từ túi da ra: ” Tinh hoa trí tuệ cổ thụ! Trong truyền thuyết, thứ này có công hiệu nghịch thiên là dẫn dắt trí tuệ phù thủy, tăng cường lực lượng tinh thần, đột phá bình cảnh. . .”

Vầng sáng màu xanh lục nhu hòa hắt xuống trên mặt Lôi Lâm, chiếu ra ánh mắt mê say của hắn.

“Chíp! Phân tích vật này thế nào rồi?” Lôi Lâm thầm ra lệnh.

“Tinh hoa trí tuệ cổ thụ! Cực kỳ giàu có sức sống mãnh liệt! Có thể tăng cường thể chất phù thủy, có tỷ lệ nhất định trợ giúp phù thủy cấp hai đột phá bình cảnh! Dược tính cụ thể: Không biết!”

Chíp rất nhanh đã đưa ra một đoạn tin tức.

” Tinh hoa trí tuệ cổ thụ, lại phối hợp với chén gỗ dùng thân cây trí tuệ cổ thụ chế tạo ra, hiệu quả sinh ra tuyệt đối không chỉ đơn giản là thêm một chút. . .” Lôi Lâm nhìn kỹ chén gỗ màu xanh lục, trong đôi mắt toát ra vẻ tiếc nuối.

“Đáng tiếc, hiện tại mình sử dụng thứ này hoàn toàn là lãng phí, chỉ có thể tăng cường một chút lực lượng tinh thần mà thôi! Hiệu quả lớn nhất của nó là đợi tới khi mình đạt đến cấp hai đỉnh cao! Một lần trợ giúp mình đột phá bình cảnh cấp ba. . .”

Mà hiện tại Lôi Lâm chỉ vừa mới trở thành cấp thuật sĩ cấp hai, khoảng cách đạt tới đỉnh cao còn kém thật xa.

Bởi vậy, hắn chỉ có thể thở dài, lập tức thu hai thứ này thu vào túi da không gian.

“Coong coong!” Một tiếng chuông rất có giai điệu từ đính tháp cao trong trấn nhỏ vang lên.

Lập tức, giống đèn tắt đi, Thái Dương thạch trên đỉnh tháp không còn toả ra hào quang, toàn bộ trấn nhỏ rơi vào bóng tối như ở bên ngoài.

“Đây là tiến vào buổi tối, Thái Dương thạch được mang đi bảo dưỡng cùng giữ gìn!”

Lôi Lâm hiểu rõ quy trình này.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right