Chương 524: Mở cửa tiệm (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,075 lượt đọc

Chương 524: Mở cửa tiệm (1)

Thế giới dưới nền đất quanh năm bị hắc ám bao phủ.

Mà chỉ có trấn nhỏ và thành trì có Thái Dương thạch mới là địa điểm nhân loại tụ tập sinh tồn.

Thành trấn nhân loại ở Ám Cực Vực thường cách mười hai tiếng sẽ thay đổi cùng bảo dưỡng Thái Dương thạch để duy trì điều kiện giống mặt trời trên mặt.

Chẳng qua định cư loại nhỏ như Bá Đặc trấn nhỏ này, cấp bậc Thái Dương thạch cũng sẽ không quá cao, nhiều nhất chỉ có lớn cỡ quả trứng gà thôi.

Mà Thái Dương thạch thể tích càng lớn thì giá trị cùng công dụng cũng càng cao. Căn cứ vào lời đồn đại, trong đô thành năm địa vực có Thái Dương thạch khổng lồ có thể so với một ngọn núi nhỏ!

Một khi mất đi Thái Dương thạch, toàn bộ điểm định cư sẽ bị hắc ám cùng vô số hung hiểm nuốt chửng, bởi vậy, ở mỗi điểm định cư nhân loại, vị trí Thái Dương thạch đều là nơi được bảo vệ nghiêm khắc nhất.

Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ rơi vào một vùng tăm tối, Lôi Lâm nhẹ nhàng thở dài âm, kéo rèm cửa sổ lại.

Sau đó lại tiện tay bố trí một vòng vu thuật phòng ngự, Lôi Lâm ngồi trên giường, theo lệ bắt đầu minh tưởng lên.

Từng điểm sáng màu đỏ không ngừng từ trong không khí bị lôi kéo đi ra, hội tụ đến trên người Lôi Lâm.

Mà trong thức hải của hắn, kết tinh màu trắng bạc càng thêm vững chắc, vết nứt nhỏ bé ngoài rìa cũng không ngừng được nối liền.

Còn dấu ấn đánh dấu kia? Trong thời gian này Lôi Lâm dùng cố hóa lực lượng tinh thần để phong cấm, điểm sáng màu nhũ bạch đã càng ngày càng ảm đạm, dự kiến trong tương lai không xa có thể hoàn toàn tiêu diệt hoặc là loại bỏ ra ngoài.

“Tình huống rất tốt!” Sau khi thấy cảnh ấy, lo lắng trong lòng Lôi Lâm rốt cục cũng vơi đi.

Sau đó, hắn nằm xuống giường, rơi vào giấc ngủ sâu.

. . .

Sáng sớm kèm theo tiếng chuông có quy luật, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào trong gian phòng Lôi Lâm.

“Thực sự là nghỉ ngơi hiếm có!”

Lôi Lâm nằm trên giường mở mắt ra, cảm giác trên cả người vô cùng thoải mái, uể oải trong một tháng chỉ ăn gió nằm sương đều biến mất sau một đêm nghỉ ngơi.

Với thể chất kinh người của hắn, cho dù hiện tại hắn vẫn đang trong tình trạng trọng thương nhưng tất cả uể oải mệt mỏi đều biến mất chỉ sau một đêm nghỉ ngơi.

“Chào buổi sáng! Tiên sinh!”

Trong phòng ăn khách sạn, bà chủ hơi mập tươi cười chào đón, sau đó lại mang lên cho Lôi Lâm một bánh mì yến mạch và sữa bò làm bữa sáng.

Mà mấy đứa nhỏ xanh xao vàng vọt, trên mặt còn có màu tro bụi đang đứng ở một bên, dùng ánh mắt tràn ngập khát vọng nhìn chằm chằm bữa sáng của Lôi Lâm.

Nhưng bọn hắn cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, thỉnh thoảng nuốt mấy ngụm nước chứ không dám tiến lên khẩn cầu một câu.

Dù là khí chất hay giáp da tinh xảo trên người Lôi Lâm, người bình thường đều không thể có được.

Mà người như thế thường thường có thực lực và địa vị rất cao, bọn hắn đã từng thấy một người cầm cự chuỳ sắt lớn, dùng bàn tay màu đen của chính mình mạnh mẽ đem bóp nát đầu một đứa nhỏ mà không hợp mắt!

Sau đó, kẻ giết người kia cũng chỉ bị đội chấp pháp bắt giam mấy ngày, phạt một khoản tiền rồi được thả ra.

Bởi vậy, những đứa bé nàu đều có nhận thức sáng tỏ: Tuyệt đối không thể trêu chọc vào người có vũ khí!

“Đi đi đi! Không nên quấy rầy đại nhân dùng cơm!”

Nhìn thấy đám trẻ con này đang quấy rầy khách hàng của chính mình, bà chủ kia lập tức quát.

“Không cần!” Lôi Lâm cầm lấy một miếng bánh mì bằng yến mạch, “Chia cái này cho bọn chúng đi!”

“Vâng! Vâng! Đại nhân thực sự là tốt bụng!”

Trên mặt bà chủ mập mạp hiện ra vẻ đáng tiếc. Nhưng vẫn phải bẻ cây bánh mì yến mạch thành vài miếng ném cho đám trẻ kia kia: “Bọn mày số may! Gặp được với một vị đại nhân có lòng tốt! Nhanh! Ăn mau đi! ! !”

Mấy đứa bé kia nhanh chóng nhét bánh mì yến mạch vào miệng, nhất thời, mùi thơm đồ ăn tràn đầy khoang miệng. Bọn hắn vừa ăn vừa muốn khóc vì quá ngon.

Mấy đứa nhỏ cãi vã, suýt chút nữa vì một mẩu bánh mì mà nhau vỡ đầu.

Mà có một đứa bé có vẻ lớn tuổi hơn một chút lại cất mẩu bánh mì được vào trong người, giống như là muốn mang về cho ai nếm thử.

Loại nấm đốm xám kia tuy rằng cũng có thể lấp đầy bụng, nhưng mùi vị phi thường khủng bố.

Đồng thời, cho dù là nấm đốm xám, cũng không phải người nào cũng có thể được ăn, từ quần áo trên người những đứa bé này là có thể biết gia đình của bọn hắn có điều kiện quá kém. Nói không chừng ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.

Lôi Lâm chỉ nhìn lướt qua, sau đó thu ánh mắt về.

Hắn ném ra một miếng vàng nhỏ, trên không trung xẹt qua một đường pa-ra-bôn, sau đó rơi vào trong tay bà chủ.

“Ta rất yêu thích Bá Đặc trấn nhỏ. Muốn định cư lại ở chỗ này, đồng thời, ta còn muốn làm chút kinh doanh, bà biết cần làm thủ tục gì sao?”

Trước khi thương thế chưa hoàn toàn dưỡng tốt, khôi phục thực lực thuật sĩ cấp hai, Lôi Lâm quyết định trước tiên tạm thời ngủ đông.

Dù sao hiện tại hắn có tuổi thọ dài đằng đẵng, chút thời gian này hoàn toàn có thể tiêu hao mà không cần lo lắng.

“Ngài muốn kinh doanh ở chỗ này?” Vẻ mặt bà chủ có kinh ngạc: “Không biết ngài muốn kinh doanh mặt hàng nào?”

“Bán vũ khí thì thế nào?”

Lôi Lâm thờ ơ nói, hắn mở cửa hàng cũng chỉ để tạo một thân phận yểm hộ, tiện thể nghiên cứu trường kiếm Tia Sáng Ban Mai kia, bởi vậy mới chọn bán vũ khí.

Hắn thấy rất rõ ràng, quanh Bá Đặc trấn nhỏ chính là cánh đồng hoang vu Ô Đề, có chút tương tự trận địa của người mạo hiểm, ở đây mở cửa hàng bán vũ khí tuyệt đối sẽ có rất nhiều mối hàng.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right