Chương 525: Mở cửa tiệm (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,203 lượt đọc

Chương 525: Mở cửa tiệm (2)

“Cửa hàng vũ khí. . .” Bà chủ chần chừ một lúc: “Vậy ngài nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với nội chính sảnh cùng đội canh gác! Còn có, vũ khí là thương phẩm hạn chế, ngài nhất định phải được đô thành và Ước Sắt Phu Nam tước cho phép. . .”

“Thế à!” Lôi Lâm sờ sờ cằm, lại hỏi tới vị trí của nội chính sảnh và đội canh gác, còn có Nam tước phủ, mới ung dung rời đi khách sạn.

. . .

Chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, trên phố kinh doanh ở Bá Đặc trấn nhỏ có một cửa hàng vũ khí tên là “Chuỳ sắt cùng hỏa diễm” khai trương.

Đối với những người khác, phải làm nhiều thủ tục như vậy có thể có chút phiền phức, nhưng Lôi Lâm là phù thủy, một vu thuật mê hoặc tâm trí hoặc là sửa chữa ký ức trước đây là có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.

Hơn nữa hắn cam lòng bỏ ra lượng lớn tiền, tốc độ xây dựng cửa hàng tự nhiên phi thường nhanh chóng.

Cửa hàng vũ khí này có diện tích phi thường rộng, phía trước là quầy hàng và cửa hàng, phía sau chính là kho hàng, phòng luyện kim, còn có phòng của Lôi Lâm cùng mấy đồng nghiệp.

Vừa tiến vào cửa tiệm là có thể nhìn thấy trên giá gỗ hai bên treo đầy vũ khí toả ra hàn quang sắc bén, một luồng hàn ý lạnh lẽo không ngừng lan tràn trong cả gian phòng.

“Đây là. . . Vũ khí tinh cương tốt nhất!”

Một người ăn mặc giống lính đánh thuê tiến vào cửa hàng, lập tức bị một thanh đại kiếm to lớn bằng thép hấp dẫn.

” Kỹ thuật ta hỏa này e rằng chỉ có mấy cửa hàng bán vũ khí lớn trong đô thành mới có!” Người kia vuốt ve trường kiếm, đặc biệt vầng sáng màu xanh trên mũi kiếm kia càng khiến ánh mắt hắn nhìn đăm đăm.

Sau đó, hắn nhìn xuống giá của đại kiếm được yết dưới giá gỗ khiến hắn suýt đã cắn vào đầu lưỡi của chính mình: “Năm mươi khối vàng! ! ! Minh nên nói quả nhiên không hổ là giá hàng ở đô thành sao! Nhưng nơi này chỉ là một trấn nhỏ a. . .”

Ở Ám Cực Vực, tự nhiên cũng có hệ thống tiền tệ riêng, kim tệ và ngân tệ sử dụng ở nơi này không chỉ có phân lượng nặng hơn ở Nam Hải bờ một chút, kiểu dáng cũng hoàn toàn khác nhau.

Mà vì muốn che dấu thân phận, Lôi Lâm đều sử dụng là vàng khối và bạc khối, trên thực tế, chính là hắn dùng sức mạnh đánh vỡ tiền ở Nam Hải bờ để tạo ra.

“Vị khách nhân này! Xin hỏi muốn mua gì?”

Một thanh niên được Lôi Lâm thuê đến để trông coi cửa hàng có vẻ là một người rất cơ linh, trên mặt là nụ cười tươi rói đi qua chào hỏi.

“Thanh kiếm này quá đắt!”

Người kia cầm kiếm vung vẩy, vẻ mặt lưu luyến : “Có thể rẻ một chút hay không!”

“Thực xin lỗi!” Thanh niên kia lập tức nở nụ cười áy náy: “Bản điếm bán hàng không mặc cả! Đây là quy định do ông chủ của chúng ta đặt ra!”

Sắc mặt vị khách mua kia đỏ chót, suýt nữa đã muốn giờ trò một chút, nhưng rất nhanh lại bị lý trí đè ép xuống.

Người có thể buôn bán vũ khí thế này đều là người có hậu trường phi thường cứng chắc, hắn cũng không muốn đột nhiên chết ở chỗ này.

Đồng thời, chủ quán nơi này cũng không phải người bình thường, có người nói đây là một người mạo hiểm xuất ngũ quý tộc, không chỉ dùng tốc độ cực nhanh làm việc với nội chính sảnh và đội canh gác, ngay cả Nam tước phủ coi hắn như quý khách như nhau.

Càng khiến người ta khiếp sợ là ông chủ cửa hàng này còn có thực lực khủng bố vượt xa người mạo hiểm bình thường.

Vị khách mua hàng này đã tận mắt thấy mấy tên lưu manh đến gây phiền phức, muốn đòi phí bảo hộ phí gì đó, dều bị vị chủ quán trẻ tuổi tóc đen kia đánh cho phải nằm trên mặt đất, đồng thời rất nhanh đã bị đội canh gác nghe tin mà đến mang đi.

Có người nói kết cục của bọn hắn là phải làm khổ dịch nô lệ mãi cho đến chết!

Loại thủ đoạn này nhất thời đã khiến một nhóm người kinh sợ, vị khách này vẫn vuốt ve trường kiếm giống như đang xoa xoa vợ yêu vậy, thật sự không nỡ lùi ra.

Trước khi đi, hắn còn nói thanh niên kia giữ cự kiếm cho hắn, nhất định phải chờ hắn kiếm đủ tiền trở về.

Buổi tối, đợi đến khi một khách hàng cuối cùng đi ra ngoài, thanh niên kia mới đóng kỹ cửa của cửa hàng rồi đến gian phòng phía sau.

Thùng thùng!

“Ông chủ! Ta có thể đi vào sao?” Thanh niên cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình tĩnh.

Mỗi lần nhìn thấy ông chủ này, hắn luôn có cảm giác muốn nghẹt thở, từ trên người ông chủ tản ra uy nghiêm thực sự quá dày, thanh niên có thể xin thề, cho dù hắn may mắn gặp qua một vị bá tước có thực quyền, cũng không có khí chất tao nhã và phong độ uy nghiêm như ông chủ của chính mình.

“Hay là, ông chủ của mình đúng là một vị người thừa kế của quý tộc cổ xưa, tới nơi này để trải nghiệm cuộc sống đây!” Thanh niên ở trong lòng thầm nghĩ, lập tức lại có chút buồn cười, cảm giác suy nghĩ của mình thực sự quá mức kỳ lạ.

“Là Duy Lâm sao? Vào đi!” Một giọng nói phi thường trẻ tuổi vang lên.

Duy Lâm bình tĩnh lại, đẩy cửa phòng ra đi vào.

Ở trong phòng, một thanh niên anh tuấn mặc trường bào rộng rãi, đang nằm trên một ghế dựa mềm, thỉnh thoảng uống đồ uống lá bạc hà, trong tay còn cầm một quyển thư tịch màu đen vĩ đại.

Có thể biết chữ! Có thư tịch! Cũng là tiêu chí quý tộc ở Ám Cực Vực!

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right