Chương 529: Trêu đùa (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,548 lượt đọc

Chương 529: Trêu đùa (2)

. .” Trên mặt Duy Lâm nhịn lại nhẫn, rốt cục không nhịn được, chỉ vào kho hàng nói với Lôi Lâm.

“Những thiết châm kia đều nặng hơn cả Long Ba Đốn mà?”

Mà nhìn theo ngón tay của hắn là có thể xuyên qua cửa lớn kho hàng đang mở ra, nhìn thấy từng khối thiết châm to bằng đầu người.

Đây là nguyên liệu Lôi Lâm sử dụng để luyện thử, mật độ rất cao, trọng lượng phi thường khủng bố.

Lúc trước khi vận chuyển đến, hắn phải thuê ba tên tráng hán, tốn cả một buổi trưa mới vận chuyển xong những thứ này, mà theo Duy Lâm, Lôi Lâm bố trí loại công việc này rõ ràng là muốn làm khó người bạn nhỏ.

“Có muốn làm hay không cũng kệ hắn!”

Lôi Lâm nhún nhún vai, lập tức tìm một cái ghế nằm, nằm lên trên thích ý lắc lư tới mức muốn ngủ gật.

“Duy Lâm đại ca! Em muốn thử một chút!” Tiểu Long Ba Đốn nhìn thiết châm chất thành núi kia, hung hăng nuốt từng ngụm nước miếng, nhưng lại nhìn Lôi Lâm ở bên cạnh đang chợp mắt, trên mặt lộ ra vẻ kiên định, tiến lên bắt đầu di chuyển.

Thiết châm này phi thường nặng, chỉ nhấc khối thép lên cách mặt đất khoảng một cen-ti-mét đã khiến hai cái tay cánh tay Long Ba Đốn hơi run.

Ầm! Long Ba Đốn khom lưng, chậm rãi di động, đi tới trên đất bằng phía sau, thả khối thép xuống, một tiếng vang trầm nặng phát ra.

“Vù vù. . .” Chỉ mới chuyển một chuyến mà Long Ba Đốn đã không ngừng thở hổn hển, mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên mặt hắn nhỏ xuống.

“Long Ba Đốn! Không thể tiếp tục như vậy, sẽ làm thân thể của em chịu thương tổn mãi mãi. . .”

Duy Lâm biết kiểu lao động nặng nhọc thế này tuyệt đối sẽ khiến một đứa trẻ còn đang trong thời kỳ phát dục thương tổn mãi mãi, thậm chí lưu lại tàn tật!

Dù không nể tình người chị xinh đẹp của Long Ba Đốn, Duy Lâm cảm giác mình cũng không thể để tiểu tử hợp ý mình này tiếp tục nữa.

“Không!” Long Ba Đốn liếc mắt nhìn theo Lôi Lâm đã đi ra, trên mặt lộ ra vẻ kiên định.

Thế là trong các buổi chiều, cư dân ở trấn nhỏ Bá Đặc đều có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị trong cửa hàng vũ khí của Lôi Lâm.

Một bé trai vóc người nhỏ gầy một khối thép màu đen cao gần bằng một nửa thân mình, từ từ di chuyển trên đất.

Cùng ngày, sau hai giờ hoàn thành công tác, tay chân Long Ba Đốn đều không ngừng run rẩy, cũng không khí lực lại đi nghịch đao kiếm gì, trực tiếp kéo lê thân thể uể oải trở về.

Công việc như vậy vẫn kéo dài mười ngày, Long Ba Đốn mới chuyển được toàn bộ thiết châm trong kho hàng đằng đến trên đất trống ở hậu viện.

“Hiệu suất làm việc thế này đúng là chậm!”

Trên mặt Lôi Lâm mang theo vẻ bất mãn mà bình luận, “Tiếp đó, ta cần cậu chuyển hết những thiết châm này về kho hàng! Hiểu không?”

“Nhưng mà, Lôi Lâm lão gia. . .” Sau khi nghe được nhiệm vụ này, thân thể Long Ba Đốn rõ ràng hơi run rẩy, mười ngày lao động với cường độ cao khiến lưng hắn mơ hồ đau đớn, buổi tối còn đau đến mức ngủ không yên, bây giờ lại chuyển về? Long Ba Đốn cảm giác mình sẽ bị mệt chết!

Hắn không phải chỉ có việc ở đây! Mỗi ngày hắn còn phải trợ giúp cha mẹ mình làm việc!

“Ông chủ! Ngài đây chính là đang trêu người!”

Duy Lâm đứng bên cạnh rốt cục không nhìn được, nhảy ra hét lớn.

“Im miệng!” Lôi Lâm lạnh nhạt nói câu, nhưng ánh mắt lại làm cho Duy Lâm liên tục rút lui, che ngực, một câu cũng không nói ra được.

“Nơi này ta là ông chủ! Ta quyết định!” Khóe miệng Lôi Lâm mang theo nụ cười trêu tức: “Tiểu tử! Cậu có thể rời đi! Nhưng từ nay về sau không được tới cửa hàng của ta nữa!”

Long Ba Đốn trầm mặc thật lâu, sau đó không nói một lời đi tới đống thiết châm, bắt đầu di chuyển trở về.

“Thú vị tiểu tử!”

Lôi Lâm tự pha cho mình một chén đồ uống vị bạc hà, nhàn nhã nhìn Long Ba Đốn không ngừng qua lại bận rộn.

Đđến lúc rời đi còn cần chuẩn bị một quãng thời gian, hắn vừa vặn có chút tẻ nhạt, mà mỗi ngày có chíp tính toán nên hắn chỉ cần để ý đại khái là được, vừa vặn có thời gian nhàn rỗi để trêu đùa tên tiểu tử này một hồi.

Loại việc nặng này không phải một đứa bé có thể chịu đựng được, đồng thời, trong khi di chuyển chỉ cần sơ ý một chút sẽ dễ dàng gây ra tổn thương, Lôi Lâm nhìn thấy trên chân nhỏ và cánh tay của Long Ba Đốn vết ứ ngấn.

“Rốt cuộc có thể chống đỡ bao lâu đây? Mình cũng rất chờ mong đây?”

Lôi Lâm sờ sờ cằm, khóe miệng cong lên hiện ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Sau đó, lại qua vài ngày, hai mắt Long Ba Đốn vô thần, ngay cả bước đi đều lắc lư, khiến người ta lo lắng tiểu tử này có thể trực tiếp chết đi như thế hay không.

Mà một người trong dự liệu cũng tới quét dọn cửa hàng Lôi Lâm .

” Lôi Lâm lão gia tôn kính!” Một cô gái xinh đẹp mặc váy bằng vải bố, nhấc theo làn váy hành lễ với Lôi Lâm.

“Ngài có thể khoan dung cho em trai của ta không! Tiểu Long Ba Đốn đã làm việc nặng ở đây ròng rã mười lăm ngày! Hắn bây giờ. . . Ta sợ hắn bây giờ không chống đỡ nổi. . .”

Cô gái trẻ tuổi này vừa trầm thấp nức nở, vừa lấy từ trong lòng ra một khối màu trắng khăn tay.

Sau khi mở ra, bên trong là mấy khối ngân tệ và đồng tử, thậm chí còn có một khối nhỏ kim tệ vỡ nát, lớn chừng một phần tư một khối thông thường.

“Nếu như là vì sai lầm trước đó của hắn, ta đồng ý bồi thường. . .”

Lôi Lâm lạnh nhạt liếc cô gái này mộ chút, lắc lắc đầu.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right